Khi đến Động Đình Tây Sơn trời cũng vào đêm, Lục Thất đã nhìn thấy rất nhiều thuyền lớn. Có chừng ba trăm thuyền, còn có rất nhiều thuyền cá nhỏ, cũng nhìn thấy rất nhiều tướng sĩ mặc áo giáp Việt quốc, điều đó chứng tỏ phỉ Thái Hồ chính là thuỷ quân của Việt quốc.
Phỉ Thái Hồ canh gác không hề làm khó Lục Thất, dù sao Lục Thất đến tìm huynh đệ, nhưng bọn chúng lại không biết đến Hôi Ưng mà Lục Thất nói đến, điều đó khiến Lục Thất lo lắng. Hắn lo không biết có phải Hôi Ưng đã xảy ra chuyện không, nếu như đã xảy ra chuyện thì lần đi này của hắn đúng là vô cùng nguy hiểm rồi.
Điều khiến Lục Thất không ngờ đến là hắn vừa mới đặt chân vào Động Đình Tây Sơn, đã trực tiếp bị đưa đến giam tại một nhà lao. Điều này khiến lòng Lục Thất nặng trĩu, thầm nghĩ lẽ nào Hôi Ưng đã bị hại rồi? Hay là Hôi Ưng không gia nhập vào phỉ Thái Hồ.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, đột nhiên người canh lao đưa Lục Thất ra, tăng thêm cái cùm bằng gỗ đưa đến một miếu thờ, chắc hẳn là miếu thờ cúng Thuỷ thần.
Vào miếu thờ, Lục Thất ngẩn ra, không ngờ trong miếu cũng có công đường, có một người trung niên đứng uy nghiêm trước tượng thần. Gã ta thân mặc áo bào đỏ thẫm, hai bên có hai tướng sĩ mặc giáp đứng, không khí ảm đạm tiêu điều vô cùng.
- Tiểu nhân bái kiến đại nhân!
Lục Thất cung kính cúi đầu bái kiến.
- Tên của ngươi là gì?
Tên quan viên uy nghiêm lạnh lùng hỏi.
- Khởi bẩm đại nhân! Tiểu nhân tên Dương Thất Hổ!
Lục Thất cung kính trả lời.
- Hôi Ưng mà ngươi muốn tìm là ai?
Quan viên lại lạnh lùng hỏi.
- Hôi Ưng đại ca vốn là sơn chủ của Hôi Y Bang, sau đó gây mối thù truyền kiếp với đại sơn chủ nên đã bỏ đi!
Lục Thất đáp.
- Hôi Y Bang? Dường như ta đã từng nghe qua rồi, tên Hôi Ưng đó tại sao lại gây thù truyền kiếp với đại sơn chủ?
Quan viên hỏi.
- Nghe Hôi Ưng đại ca nói, nguyên nhân gây nên là một tiểu thư nhà giàu, Hôi Y Bang đi cướp tiểu thư nhà giàu, đại sơn chủ muốn ngủ với nàng ta nhưng nhị sơn chủ không cho. Nói là có được tiền chuộc thì phải giữ chữ tín thả nàng ta về, kết quả là mấy ngày sau, đại sơn chủ đã giết chết nhị sơn chủ. Sau khi biết tin, Hôi Ưng đại ca đã trốn khỏi Hôi Y Bang, vì Hôi Ưng đại ca rất thân với nhị sơn chủ.
Lục Thất đáp.
Quan viên im lặng, Lục Thất giương mắt nhìn một chút, thấy quan viên nhau mày nên cũng nhau mày lại. Một lát sau, quan viên hỏi:
- Ngươi nói như vậy, phải chăng ngươi không phải là người của Hôi Y Bang?
- Tiểu nhân không phải, tiểu nhân vốn hay đi lại buôn bán, tình cờ gặp Hội Ưng đại ca nên mới kết giao. Bởi vì gần đây bên Đường quốc gặp nhiều sóng gió nên đến đây thăm Hôi Ưng đại ca.
Lục Thất cung kính trả lời.
Quan viên im lặng, một lát sau, dặn dò:
- Thả hắn ra, đưa hắn đến Bạch Ngư doanh báo cáo!
Có tướng sĩ đáp lại, Lục Thất vội cung kính nói:
- Tiểu nhân tạ ơn đại nhân!
- Đại nhân! Hôi Ưng đại ca có ở đây không?
Lục Thất lại hỏi.
- Đi rồi sẽ biết!
Quan viên lạnh lùng trả lời, Lục Thất đành phải cung kính thi lễ.
Đi cùng với bốn giáp sĩ ra ngoài miếu bỏ cực hình ra, Lục Thất vận động một chút, cười nói:
- Làm buôn bán nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên trên đầu tôi đeo cái này.
- Ngươi hãy biết đủ đi, đây là ngươi may mắn gặp được Vương đại nhân trực ban, nếu đổi lại là Cổ đại nhân thì chỉ e đã chém đầu ngươi rồi!
Một giáp sĩ cười đáp lại.
- Không phải chứ! Cứ coi như tôi không mang danh trạng thì cũng không đến mức bị chém đầu chứ!
Lục Thất kinh ngạc nói.
- Ngươi đến không phải lúc rồi! Đi đi!
Giáp sĩ đáp lại.
Đi được năm dặm vào trong đảo, đến được một doanh trại, giáp sĩ và tướng sĩ canh cửa nói qua lại vài câu, tướng sĩ canh cửa vội vàng vào báo. Một lát sau mới có người đi ra, Lục Thất vừa nhìn thì liền thấy Hôi Ưng, nhưng Hôi Ưng mặc áo giáp bình thường, đi theo sau một tướng quan trung tuổi.
- Đại ca!
Giọng nói Lục Thất vui mừng thân thiết gọi.
Hôi Ưng nhìn thấy Lục Thất nhưng phản ứng rất bình thản. Y quay đầu cung kính nói gì đó với tướng quan. Tướng quan gật đầu, sau khi nhìn Lục Thất một cái, y quay đầu bước đi, lúc này Hôi Ưng mới bước ra cửa doanh trại.
- Thất huynh đệ! Sao lại đến đây thế này?
Vừa ra khỏi cửa, Hôi Ưng hỏi một câu với giọng điệu trách mắng.
- Phương Bắc không dễ hoà nhập nên đệ đến thăm đại huynh!
Lục Thất cười nói.
- Đệ không nên đến đây, ở đây cũng không dễ sống đâu!
Hôi Ưng lắc đầu nói, nói xong quay đầu cung kính làm cách thức giao tiếp với giáp sĩ.
Giáp sĩ vừa đi, Hôi Ưng đưa Lục Thất vào doanh trại. Lục Thất vừa đi vừa cười nói:
- Xem ra đại ca ở đây không dễ sống lắm!
Hôi Ưng quay đầu nhìn Lục Thất, ánh mắt phức tạp hàm chứa trách cứ, vui mừng nói:
- Ta đến đây, đến nay chỉ là Hoả Trưởng, không được trọng dụng.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Đại ca lẻn vào đây không có tác dụng sao?
- Có tác dụng, hai vạn bạc cũng chỉ để chúng ta vào cùng một nhóm. Ở đây trên thực tế là Việt quân.
Hôi Ưng đáp.
Lục Thất gật đầu, lại nghe Hôi Ưng nói:
- Gần đây có rất nhiều người đến đầu quân vào phỉ Thái Hồ, đại sơn chủ của Hôi Y Bang cũng đưa hơn bốn trăm người gia nhập phỉ Thái Hồ. Hiện giờ hắn tốt hơn ta nhiều, là doanh tướng của Hắc Ngư doanh.
- Á!
Lục Thất bất ngờ kêu lên tiếng thất thanh, nói:
- Đại sơn chủ của Hôi Y Bang chưa chết sao?
- Sơn tặc biết được dễ dàng tuyệt gốc, thấy tình thế bất ổn thì tất nhiên sẽ chạy trốn. Tên đó đến sớm hơn ta, lúc ta đến thiếu chút nữa bị hắn hại chết, cũng may Thôi quan giám quản Vương đại nhân không chịu nghe những lời nói hãm hại đó, thả cho ta con đường sống vào Bạch Ngư doanh.
Hôi Ưng oán giận nói.
- Ồ! Đệ cũng được vị Vương đại nhân đó thả ra!
Lục Thất đáp lại.
Hôi Ưng gật đầu, nói:
- Thật sự đệ không nên đến đây!
Lục Thất cười, đi cùng Hôi Ưng đi đến phòng doanh trại, bái kiến quan lớn nhất trong doanh trại, còn có đội trưởng và đội phó, sau đó mới đến gặp quan quản Hôi Ưng. Hôi Ưng gia nhập Thái Hồ chỉ dẫn theo năm huynh đệ.
Năm huynh đệ kia vừa nhìn thấy Lục Thất thì vẻ mặt ngạc nhiên khác thường, trước sự hỏi han ân cần của Lục Thất, đám người câu nệ cung kính. Hôi Ưng vội giới thiệu hai người chiến hữu kia cho Lục Thất, hai người đó rõ ràng là người đàn ông đánh cá. Hôi Ưng thân là Hoả Trưởng, trực thuộc quyền của y có bảy người, thêm Lục Thất nhưng vẫn thiếu một người.
Giới thiệu xong, Hôi Ưng lệnh cho hai huynh đệ và hai chiến hữu mới đi mua đồ ăn tiếp đãi Lục Thất. Người vừa đi, huynh đệ còn lại lặng lẽ tản ra bên ngoài khi Hôi Ưng khoát tay. Hôi Ưng và Lục Thất đứng ở trong phòng nói chuyện.
- Đại nhân! Sao Ngài lại tự mình đến đây?
Hôi Ưng cung kính hỏi.
- Chỉ có một mình ta đến thì mới đảm bảo là không liên luỵ đến ngươi! Hiện giờ ta đang muốn nhanh chóng giải quyết phỉ Thái Hồ, hẹn đêm ngày mai có mấy trăm người đổ bộ vào Tây Sơn.
Lục Thất bình thản đáp.
Hôi Ưng gật đầu nói:
- Thuộc hạ cũng chuẩn bị làm nội ứng nhưng thật không ngờ lại đến sớm như vậy!
- Ngày mai có cơ hội không?
Lục Thất hỏi.
- Có ạ! Trên thực tế, thuộc hạ phải tuần tra Thái Hồ, đêm mai có thể tuần tra, đến lúc đó khống chế một đội mười thuyền, mở một lỗ hổng cho quân tiến từ bên ngoài vào.
Hôi Ưng đáp.
- Tốt lắm!
Lục Thất vui mừng đáp.
Có được hy vọng chuyện sẽ thành, tất nhiên là đáng mừng. Trên thực tế, tại sao Lục Thất bằng lòng mạo hiểm lần này, chắc hẳn có một nửa là đang có ước vọng có được quân đội oai hùng. Tấm lòng không sợ dám chống địch của hắn tất nhiên sẽ chiếm được sự sùng kính của quân sĩ rồi.
- Đại ca! Lòng quân ở đây thế nào?
Sau khi vui mừng, Lục Thất lại hỏi.
- Nói không tốt! Người ở đây cứ coi như không hài lòng cũng không dám nói lung tung. Nhưng chuyện chủ soái bêu đầu sứ giả chắc sẽ khiến nhiều người không vui, nhưng bởi vì có thể lui đến Việt quốc, vì vậy lòng quân ổn định, căn bản không thể xúi giục làm phản.
Hôi Ưng đáp.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Quân lực ở nơi này ra sao? Là quân chế gì?
- Quân chế mang danh thuỷ quân Thái Hồ, có tổng cộng hơn sáu nghìn, ở Tây Sơn có năm nghìn quân, chia làm mười doanh. Chủ soái làm đô đốc, phó soái là Trấn Phủ sứ, còn có tả hữu Thôi quan, là quản lý hình tra, Đô đốc và tả hữu Thôi quan đều là sứ giả Việt quốc. Trấn Phủ sứ lại là thủ lĩnh phỉ Thái Hồ cũ.
Hôi Ưng đáp.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi:
- Võ nghệ của Đô đốc ra sao? Hộ vệ là bao nhiêu?
Hôi Ưng ngẩn ra, nói:
- Đô đốc không phải là người biết võ, Đô đốc và Trấn Phủ sứ đều quản một doanh riêng. Đô đốc là hộ vệ quân lực của một doanh nhưng Đô đốc phủ doanh đóng ba doanh quân ở không xa. Bạch Ngư doanh là một trong số đó, ở đây cách phủ Đô đốc có năm dặm thôi.
Lục Thất gật đầu, Hôi Ưng lại nói:
- Đại nhân hỏi như vậy, có phải là muốn ám sát gã?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu như có thể ám sát Đô đốc thì lòng quân ở đây tất đại loạn.
Hôi Ưng gật đầu, nói:
- Chính là cái lý đó, thuộc hạ có thể đi ám sát!
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta đi sẽ thích hợp hơn. Đêm mai ngươi chủ trì tiếp ứng cho quân đổ bộ vào, chúng ta phân nhau làm việc.
Hôi Ưng chần chừ một lát, nói:
- Ám sát quá nguy hiểm, thuộc hạ am hiểu khinh công, chắc sẽ dễ dàng hành sự.
- Không cần nói nhiều, đổ bộ quan trọng hơn. Ta đi ám sát, cũng chưa chắc có thể ra tay!
Lục Thất đáp lại.
Hôi Ưng gật đầu, tiếp đó yên tâm đợi. Sau khi cơm rượu mua về, Hôi Ưng mời đội trưởng đội phó và các Hoả Trưởng đến, cùng nhau uống rượu ân tình, làm điểm đà cho hành sự ngày mai.
Thấm thoắt đã đến đêm hôm sau, Hôi Ưng và một đội tướng sĩ rời đến bờ tuần thú, tất nhiên chủ động chèo thuyền đến tuần đêm bên bờ. Lục Thất ở nửa đường khoát tay rời đi, quay về lẻn vào phủ Đô đốc.