- Đám quân ô hợp như vậy đã đi Thường Châu rồi, là rất cần sự mài giũa nội bộ, cũng chính là cần đủ thời gian ổn định. Mà nếu Giang Âm quân phản công hung hãn, chỉ cần ba ngàn quân như vậy là có thể đánh bại được Ngô Thành quân rồi, thậm chí còn bao vây tiêu diệt Ngô Thành quân nữa.
- Đường Hoàng viện cớ Giang Âm quân phản kích, một là đã giết chết Trương Hồng Ba, chứng cứ chính là quân dụng kiêu kỵ vệ mà Trương Hồng Ba mang về. Hai là điều Ngô Thành quân. Đó là hiện tượng vô cùng bất lợi cho Trương Thị. Có hai cớ chính này, Giang Âm Hầu có lẽ sẽ xuất binh tiêu diệt trên dưới Giang Âm quân. Nếu dễ dàng thắng được Ngô Thành quân sẽ khiến cho lòng Giang Âm quân dâng lên, còn Ngô Thành quân bị diệt không chỉ khiến cho Giang Âm quân thu được nhiều quân lực hơn, còn dọa cho Đường Hoàng không dám đưa quân tới Thường Châu nữa.
Lục Thất tiếp tục nói.
- Nếu Giang Âm quân tiêu diệt được Ngô Thành quân, sẽ dọa được Đường Hoàng không dám đưa quân đi thảo phạt ư?
Quý Ngũ Thúc hoài nghi nói.
Lục Thất châm chọc cười, nói:
- Sao Giang Âm quân có thể tồn tại được? Đó chính là Đường Hoàng thời trước bất đắc dĩ đã tạo thành. Đường Hoàng hiện tại càng chỉ muốn một mặt dụ dỗ, kiêng kỵ nhất là chuyện hưng binh. Ngươi xem xem quân đóng ở kinh thành có khi nào xuất chính không? Đó chính là quân yếu không có quân mạnh, quan tướng kinh quân hầu như đều chỉ là quan lão gia chỉ biết hưởng thụ. Kinh quân của Đường Hoàng chỉ có tác dụng hù dọa, một khi Giang Âm quân hung hăng xông tới uy hiếp, sau đó tiếp tục dâng thư yêu cầu nghiêm trị hung thủ giết kinh quân Trương Hồng Ba, Đường Hoàng tất nhiên sẽ thỏa hiệp, sau đó sẽ tìm người chịu tội thay.
Quý Ngũ Thúc do dự một chút, nói:
- Nói như vậy, Ngô Thành quân đi Thường Châu có lẽ sẽ có nguy hiểm.
- Có nguy hiểm, đó là ta có được Ngô Thành quân sau khi mở rộng, khả năng nếu chỉ là ngàn binh Ngô Thành quân thì có thể tự nhiên tiến thoái do Chu Vũ chủ đạo. Nhưng, hiện tại ba ngàn Ngô Thành quân, phần lớn còn dưới sự thống lĩnh của thân tín của Vạn Bân, điều này đã khiến cho Chu Vũ rất khó ảnh hưởng tới quyết sách của Vạn Bân. Hơn nữa, Ngô Thành quân ba ngàn người, một khi đối mặt với tập kích đột ngột, không chiến mà lui là đại tội.
Lục Thất đáp.
- Công tử có đối sách gì chưa?
Quý Ngũ Thúc hỏi.
- Không có đối sách hay, hơn nữa đoán là dù không phải sự thực, ta chỉ có thể biết Công chúa đã lệnh cho Chu Vũ và Vương Bình, quay về kinh lấy quân dụng, dùng phương pháp việc bên ngoài, tránh nguy hiểm. Đối với Vạn Bân bây giờ mà nói, có lẽ hy vọng Chu Vũ và Vương Bình rời khỏi Ngô Thành quân.
Lục Thất đáp.
Quý Ngũ Thúc gật đầu, nói:
- Không đếm xỉa đến, đó lại là hạ sách, một khi Vạn Bân bị giết chết, họ cũng sẽ bị liên lụy.
- Là hạ sách, cho nên chỉ có thể là bên ngoài là rời khỏi nhưng ngầm không rời khỏi. Chu Vũ và Vương Bình rời khỏi bổn quân, có thể đóng quân ở phía sau khoảng mấy chục dặm, sau khi rời khỏi Vạn Bân, Sử xích hầu linh hoạt giám sát Giang Âm quân.
Lục Thất đáp.
Quý Ngũ Thúc giật mình, nói:
- Độc lập thành quân thoát khỏi sự cản trở của Vạn Bân.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đương nhiên vẫn còn một khả năng khác nữa, Giang Âm quânkhông ngang nhiên phát binh không có khả năng quyết đoán kia, nhưng lại không muốn để Ngô Thành quân dừng lại Thường Châu, cho nên có khả năng sẽ giả mạo phỉ nhân, hoặc cấu kết với quân đội việt quốc tiêu diệt Ngô Thành quân.
- Là khả năng đó. Nếu là ta, sẽ chọn cách ngầm tập kích giải quyết nguy cơ xâm phạm, dù sao họa tạo phản sau này cũng quá lớn.
Quý Ngũ Thúc nói kiến giải của mình.
Lục Thất cười gật đầu, nói:
- Sáng mai, ta sẽ để Diêu Tùng mang tin đi, trước tiên là tới phủ Công chúa để có chỉ thị viết tay, sau đó sẽ tới Thường Châu gặp hai vị ca ca. Ta chỉ có thể đưa tin nhắc nhở, cụ thể vẫn do các ca ca linh hoạt ứng phó.
Quý Ngũ Thúc nhìn về phía đông, nói:
- Công tử, ở đây cách Thường Châu không xa, chi bằng thuộc hạ chạy một chuýn đi nhắc nhở càng sớm càng tốt. Huyện Kim Đàn không thể có chiến sự gì được.
Lục Thất suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng ngươi đi cùng với Lỗ Hải.
************
Buổi tối ngày hôm đó, trời vừa lên đèn, trong một tòa phủ của thị trấn Kim Đàn, Vinh Xương lặng lẽ ngồi trên ghế, ánh mắt y lộ rõ sự oán hận. Vinh Huy biểu hiện cẩn trọng đứng cách đó 2m.
Sâu thẳm trong nỗi oán hận của Vinh Xương, có thể nói là nặng nhất từ lúc chào đời cho tới nay. Y nhận được tin của lão gia, chửi cho mất mặt. Y một con người tự kiêu tự đại, từ nhỏ đã được nịnh hót là nhân vật kiệt xuất một thời đại của Vinh Thị rồi. Nhưng lần này, sai lầm của y đã khiến cho y trở thành trò cười ngốc nghếch.
- Hạ lệnh, lệnh cho lính ngầm giết chết Lục Thiên Phong.
Sau khi Vinh Xương ngồi im lặng một giờ, bỗng hầm hầm gào lên.
Vinh Huy kinh hãi, chần chừ một lát, liền đáp:
- Đại nhân, nếu ẩn binh không được sự cho phép của gia chủ, không thể tùy ý hành động.
- Nói láo, phụ thân ta ở kinh thành, có quyền tiết chế toàn bộ thế lực của Vinh Thị. Lục Thiên Phong đã là kẻ thù số 1 của Vinh Thị, tất phải tiêu diệt hắn. Ngươi đi mật lệnh cho mời, ta biết trong doanh trại của Lục Thiên Phong có ẩn binh.
Vinh Xương bỗng giận giữ hạ lệnh.
- Dạ, thuộc hạ sẽ đi ngay.
Vinh Huy bất đắc dĩ đáp. Gã không thể động tới Vinh Xương, không dám từ chối khuyên can, cũng biết khuyên can chẳng có ích gì.
************
Tiễu Phỉ quân Anh Vương ở huyện Kim Đàn 5 ngày. Vinh Xương luôn trốn trong thị trấn tranh thủ thời gian, Lục Thất cũng không biết Đô Ngu Hầu đã xuất phát đi thỉnh thị hay chưa, không đi cũng được, hàng ngày cùng quân doanh thao luyện tập võ, xuống hồ tìm kiếm thức ăn, cũng giống như nghỉ phép.
Quý Ngũ Thúc đi gặp Chu Vũ và Vương Bình, một ngày sẽ trở về, mang theo tin không tốt. Quả nhiên như Lục Thất dự liệu, Vạn Bân và Chu Vũ trong quân đã xuất hiện rạn nứt.
Theo lời Chu Vũ nói, khi bắt đầu diệt phỉ, Vạn Bân rất muốn nghe theo ý kiến của Chu Vũ. Nhưng khi sắp tới Thường Châu, sau khi nhận được tin từ kinh thành tới, hành sự của Vạn Bân liền thay đổi. Đối với những ý kiến quân sự của Chu Vũ, phần lớn đều từ chối thu nhận, thậm chí y đề nghị Chu Vũ nơi thích hợp đóng quân, Vạn Bân liền chọn một nơi khác đóng quân. Bây giờ Chu Vũ đã không còn nói gì nữa. Chu Vũ nghi ngờ sự biến đổi của Vạn Bân có thể là thư của Đường Hoàng đã nói gì đó.
Lục Thất đương nhiên có thể đoán được đại khái Đường Hoàng đã nói gì, tất nhiên là trách Vạn Bân không thể không có chủ kiến của chủ soái, phải tạo lên sự uy nghiêm của chủ soái, phải hành sử quyền binh chủ soái, phải khống chế được Ngô Thành quân, không thể dung túng Chu Vũ và Vương Bình cầm giữ Ngô Thành quân.
Tin tức mà Quý Ngũ Thúc mang về, khiến Lục Thất đã hiểu, Đường Hoàng đã bắt đầu nghi kỵ thế lực của phủ Công chúa rồi. Nguyên nhân chính có lẽ vẫn là bắt nguồn từ trận chiến của huyện Cú Dung. Thắng lợi của Lục Thất, sự thiện chiến của tướng sỹ phủ Công chúa đã kích động tới thần kinh nhạy cảm của Đường Hoàng.
Đường Hoàng lập phủ Công chúa ý chính là lợi dụng, nhưng một khi phủ Công chúa đã mất đi sự khống chế, Đường Hoàng sẽ sinh lòng lo lắng, thậm chí còn hối hận đã tạo lập phủ Công chúa. Nhưng ban đầu còn gọt giũa quyền lực, lại là chỉ thích làm không muốn nghe, cho nên Đường Hoàng biết Vạn Bân sẽ có ý đoạt quyền. Còn đối với Lục Thất ở đây thì áp chế chỉ có thể dùng quyền của doanh tướng vốn có.
Quý Ngũ Thúc nói, Chu Vũ đã khiêm tốn làm việc, không tham lam bất kỳ quyết sách quân sự nào. Bây giờ đang cùng với Vương Bình thao luyện tướng sỹ tả doanh, còn Vạn Bân cũng nể mặt, đối với chuyện của tả doanh không can thiệp. Hai chủ tướng rất nhanh chóng đạt được sự phân quyền lớn nhỏ trên thực tế.
Đối với sự nhắc nhở của Lục Thất, Chu Vũ chỉ muốn tập kích phỉ và Việt quân, lại không nhận thức được sự uy hiếp của Giang Âm quân. Còn đối với sách lược không đếm xỉa tới của Lục Thất, Chu Vũ trả lời là rất khó làm được. Nguyên nhân y là Đô Ngu Hầu của chưởng hình. Hai là Vạn Bân sự thực rất tinh nhanh, không phải là một người chỉ biết tới tham vọng tranh quyền đoạt lợi.
Vạn Bân rất hiểu sự tồn tại của tả doanh mới là lực lượng nòng cốt của Ngô Thành quân hiện nay. Binh sỹ của 4 quân doanh mới tổ thành khác phải nể sợ tả doanh. Ngưu Sơn Kỳ của hữu doanh cũng có bản lĩnh tướng tài, chỉ có điều là thiếu hãn tướng, đều không có quan tướng có kinh nghiệm chiến sự. Trên thực tế chính là thế lực của Công bộ thị lang đảm nhận. Ngưu Sơn Kỳ có quan hệ với phần lớn quan tướng sở thuộc, tương tự như quân doanh của Lục Thất.
Chu Vũ nói chính là chỉ thị viết tay của Công chúa, Vạn Bân cũng chỉ có thể để cho Ngưu Sơn Kỳ quân rời khỏi lấy quân nhu. Mặt khác, Vạn Bân cũng cảnh giác khả năng chiến tập. Nhìn chung, kinh nghiệm quân vũ của Vạn Bân không bằng Chu Vũ, nhưng suy nghĩ của y lại không cũ kỹ. Đối với việc cân nhắc lợi hại, có thể không câu nệ tới cách hành sự và dùng người, có thể nói là chủ soái đạt tiêu chuẩn.
Nói tới quân nhu, Chu Vũ lại không khách khí nói tới cung tiễn, một đường tiêu diệt vài lần quân phỉ đều không thu được cung tiễn quân dụng. Cung là vũ khí phòng bị, tấn công tốt nhất, có thể giảm thiểu thương vong, mà chính là tả doanh cũng chỉ có 23 chiếc cung loại thường, hơn nữa còn không có trọng cung.