Lục Thất đứng lặng hồi lâu suy nghĩ, rồi hắn lắc lắc đầu. Hắn rất tin vào phục binh của trưởng sử Trì Châu nhưng chưa bao giờ hắn tin tưởng vị trưởng sử Trì Châu này, nhưng vì sao thứ sử Trì Châu lại sai người đến báo tin cho hắn, điều này đúng là đã khiến hắn khá bất ngờ, chưa chắc thứ sử kia đã coi trọng hắn, chỉ sợ là ông ta đang có ý đồ không tốt.
Màn đêm vừa buông xuống, Quý Ngũ thúc một mình trở về, quỳ trước mặt Lục mẫu. Một người nam tử hán trọng nghĩa khí này liền khóc rất to, Lục mẫu cũng không kìm được nước mắt, bà bảo Lục Thất dìu Quý Ngũ thúc đến bên ghế. Trong sảnh, hai chủ tớ xúc động ôn lại những chuyện đã qua, còn Lục Thất chỉ im lặng đứng bên cạnh lắng nghe.
Gần tới canh hai, Quý Ngũ thúc mới xin phép cáo lui đi nghỉ ngơi, Lục Thất cũng được Nhạc Xảo dẫn tới phòng của Băng Ngọc.
Bước vào trong phòng của Băng Ngọc, một mùi hương quyến rũ tràn ngập. Hai chủ tớ Băng Ngọc và Vũ Nhi đã đứng sẵn ở đó đợi hắn. Lục Thất dừng lại mỉm cười ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng e thẹn của Băng Ngọc.
- Tiểu thiếp xin chào lão gia!
Băng Ngọc lễ phép chào hắn.
Lục Thất tươi cười bước đến, dang tay ôm lấy Băng Ngọc. Nếu như trước đây hắn không thể làm như vậy, bởi hắn tôn trọng Băng Ngọc bởi nàng vẫn còn là một cô bé, nhưng bây giờ bản thân Băng Ngọc cũng ý thức được về cuộc hôn nhân của bản thân, và hắn buộc phải làm vậy, buộc phải tỏ ra thích cô bé, để chứng minh cho người của Dương gia thấy rằng hắn thích cô bé, chỉ có như vậy thì họ mới yên tâm, mới toàn tâm toàn ý tin tưởng Lục gia. Lục Thất không hận Dương gia, bây giờ hắn đã có thiện cảm với họ rồi.
Bước tới giường, Lục Thất mới buông cô bé e thẹn Băng Ngọc ra. Sau đó, Băng Ngọc và Vũ nhi giúp hắn cởi y phục, Vũ Nhi thì tự nhiên và tươi cười, đôi mắt mở to thậm chí còn có chút ma mị, quyến rũ. Nhưng Băng Ngọc thì hoàn toàn ngược lại, cô bé cứ cúi đầu, hai người con gái, một người mạnh mẽ như lửa, một lạnh lùng như băng.
Xong xuôi, hắn ngồi trên giường. Đúng lúc đó, Nhạc Xảo bưng vào một thau nước, cô bé ngại ngùng đặt chiếc thau xuống, và ngồi xổm trước mặt hắn, đôi tay trắng như tuyết, nhanh nhẹn giúp hắn cởi giày, rửa chân. Lục Thất mỉm cười chăm chú nhìn Nhạc Xảo, cô bé khoảng 15 tuổi, da trắng như tuyết, ngoại hình rất giống với Tiểu Vân, cô bé cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, đúng là trưởng phu nhân Dương gia có chút không nỡ tặng hắn cô người hầu xinh đẹp như thế này.
Lục Thất ngắm nhìn Nhạc Xảo thêm một lúc rồi giang tay ra ôm lấy Băng Ngọc, để cô bé ngồi lên đùi hắn. Băng Ngọc vốn là đứng bên cạnh hắn, trong lúc không biết nên làm, cô bé cũng quỳ xuống giúp hắn rửa chân, rồi đột nhiên bị hắn kéo lên, cô bé bị giật mình, thân hình mỏng manh run lên.
Lục Thất cúi xuống ngắm nhìn cô bé xinh đẹp, thuần khiết trong lòng mình. Hắn bây giờ không còn cảm thất hổ thẹn hay là tội lỗi như trước nữa, hắn cười hiền, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đang xấu hổ kia.
- Băng Ngọc, nàng 13 tuổi?
Lục Thất dịu dàng hỏi.
- Không phải, thiếp 14 tuổi rồi.
Băng Ngọc sợ hãi, lí nhí trả lời.
Lục Thất cười hiền, dịu dàng nói:
- Nàng không cần phải sợ hãi như vậy, ở Lục Gia ta đã lập ra một quy định: nữ nhân của ta, đủ 17 tuổi mới được hầu hạ ta, nàng và Nhạc Xảo, bây giờ chỉ cần giúp ta thay y phục là được rồi.
Băng Ngọc khẽ ồ lên một tiếng, cơ thể thể tự nhiên thả lỏng hơn nhiều, còn Nhạc Xảo ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt kinh ngạc. Thấy vậy, hắn mỉm cười đáp lại, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau thì Lục Thất lại tinh nghịch đối mắt với Nhạc Xảo.
Ánh mắt đó của hắn quả thực là có lực sát thương rất mạnh, nó khiến cho Nhạc Xảo bối rối, nhất là trái tim của cô bé đang loạn nhịp lên vì hắn, đôi tay ngọc ngà bất giác buông lỏng đôi bàn chân, nhưng khi nhìn thấy hắn giơ chân lên khỏi chậu, nhè nhẹ vỗ vỗ vài cái thì Nhạc Xảo liền cảm thấy có chút do dự, nhưng cuối cùng cô bé vẫn đưa tay ra khẽ vuốt chân cho hắn.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài nhà hắn đã có ba chiếc xe ngựa có rèm che đợi sẵn ở đó, Lục Mẫu, Lục Thiên Nguyệt cùng với Tiểu Nguyệt, Tiểu Kỳ ngồi một xe, còn Băng Ngọc và mấy người hầu ngồi trên một chiếc xe khác, chiếc xe thứ ba thì dùng để chứa toàn bộ gia sản, đến lúc này thì Lục Thất đã từ bỏ ý định xây dựng cơ nghiệp ở huyện Thanh Dương.
Thuộc hạ của Lục Thất có nhiệm vụ đi theo sau và bảo vệ ba chiếc xe bình an dời khỏi huyện Thanh Dương. Vì thời gian gấp rút, vốn dĩ là Lục Thất muốn một mình cưỡi ngựa quay về Lục phủ ở huyện Thạch Đại, tranh thủ thời gian gặp lại mấy người vợ của hắn, bởi nếu như hắn muốn trở thành một người cha thì hắn cũng nên quan tâm nhiều hơn đến những người vợ này.
Nhưng sau khi biết chuyện thì Lục Mẫu và Quý Ngũ thúc liền khuyên ngăn hắn. Lục mẫu cảm thấy hắn một mình một ngựa vội vội vàng vàng quay về thì không được hay cho lắm, hắn nên trở về đó với một bộ dạng oai phong, lẫm liệt bởi chỉ có như vậy gia tộc Lục thi mới có thể dễ dàng sinh sống ở huyện Thạch Đại. Trong khi đó, lý do của Quý Ngũ thúc lại càng thiết thực hơn, thúc sợ trên đường chẳng may xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ đắc tội với nhiều quan lớn.
Lục Thất đã nghe theo lời khuyên ngăn của họ, không một mình trở về nữa, mà cùng với thuộc hạ của mình hộ tống ba chiếc xe bình an trở về huyện Thạch Đại. Hắn vào thành bằng cửa đông, các quan binh trong thành cũng đã được biết trước chuyện hắn trở, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hắn vinh quy áo gấm trở về, mình mặc áo giáp tướng quân, oai phong lẫm liệt tiến vào thành thì tất cả đám quan binh giữ thành đều cung kính nghênh tiếp hắn, bởi bọn họ đều biết, bây giờ Lục Thất đã trở thành một vị đại quan của kinh thành.
Lục Thất khiêm tốn chào hỏi đám quan binh này, hắn vô cùng kinh ngạc bởi trong số họ có rất nhiều người vốn là quan binh của cửa tây thành. Hắn hiểu rõ chốn quan trường trong huyện Thạch Đại, sau khi gia tộc Triệu thị không còn thì Ngưu huyện úy đã nhận được sự ủng hộ giúp đỡ của rất nhiều người, và một lần nữa ông ta chiếm giữ quyền thế khu vực tây thành.
Tây thành vốn là nơi có nhiều thân tín của Vương chủ bộ, nhưng từ khi ông ấy bị điều đến nơi khác thì tự nhiên những người này cũng bị di chuyển công tác, nhưng người có đủ quyền lực điều động họ đến đông thành thì chỉ có thể là Đông huyện thừa, và tiếp theo sẽ là đám thuộc hạ của hắn.
Trên thực tế, Lục Thất đã có rất nhiều kỳ vọng về đám quan binh cũ của tây thành, chỉ cần hắn ngầm hạ lệnh thì đám quan binh này sẽ yên tâm đi theo Đông huyện thừa.
Gần 20 người quan binh cũ của tây thành vừa nhìn thấy Lục Thất thì ngay lập tức chạy đến hỏi hành lễ với hắn, cứ như là họ đang được gặp người thân của mình vậy. Lục Thất và đội trưởng, đội phó của đông thành không quen biết nhau nhưng thái độ của hai người họ lại rất kính trọng hắn, mặc dù nhìn thấy đám quan binh mất trật tự nhưng họ cũng không tỏ thái độ bất mãn gì cả.
Khoảng nửa canh giờ sau, thì Lục Thất mới có thể rời khỏi đông thành, sau đó thì hắn đi thẳng về phủ. Mãi tới lúc về tới cửa phủ thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn xuống ngựa, chạy ra đỡ Lục mẫu, để tỷ tỷ đỡ bà vào trong, còn Tiểu Nguyệt và Tiểu Kỳ thì ngoan ngoãn theo sau.
Hai tỷ muội này đều có giấy hôn thú với chủ nhân của Dương gia, tạm thời là vị hôn thê của con Lục Thất, còn về lâu về dài thì hắn sẽ để hai tỷ muội này chăm sóc cho mẫu thân của hắn, chỉ có cách này và đồng thời cũng chứng minh được chuyện trưởng phu nhân của Dương gia đã hạ quyết tâm, trước khi chuyển nhà thì nhất định phải tận dụng hết quyền lực của người chủ nhân, giấy hôn thú nhất định sẽ có hiệu lực trước mặt quan phủ.
Nhưng Lục Thất lại phản đối chuyện này, hắn không đồng ý chuyện biểu tỷ biểu đệ lại trở thành phu thê. Lý do rất đơn giản vì nó có thể ảnh hưởng đến căn cốt tu võ của thế hệ sau, đây chính là lời dạy dỗ của tiên phụ hắn. Hắn tỏ thái độ như vậy thì những người kia không thể nào phản đối được và đương nhiên hai tờ giấy hôn thú kia cũng không có hiệu lực.
Sau khi Lục Thất và Quý Ngũ thúc dẫn theo đám thuộc hạ rời đi thì hắn mới bước vào phủ, vừa bước vào đến cửa hắn đã nhìn thấy mười người đàn ông thân thiết, hắn đặc biệt chú ý đến một người mặc áo giáp, đó chính là Đỗ Dũng.
- Đại nhân!
Mười mấy người đàn ông đứng thành hàng chào hắn theo nghi thức của quân đội, vẻ mặt của mấy người này toát lên một niềm vui khó tả.
Lục Thất cảm thấy sống mũi cay cay, hắn gật đầu cảm động, bước đến trước mặt Đỗ Dũng, rồi ôm chặt lấy thân thể cường tráng của y:
- Cám ơn, các ơn các huynh đệ.
- Đại nhân, đây là chuyện mà chúng thuộc hạ nên làm.
Đỗ Dũng run run vì xúc động, cung kính đáp lại.
Lục Thất buông Đỗ Dũng ra, dùng tay phải lôi Đỗ Dũng lại gần và dặn dò:
- Mau dẫn các huynh đệ đến quán rượu thư giãn một chút, ngày mai hãy trở lại đây.
- Vâng!
Đỗ Dũng cung kính đáp lại, quay đầu lại thảo luận với mấy huynh đệ còn lại rồi cùng họ rời khỏi Lục Gia.
Lục Thất khoát khoát tay phải ra hiệu cho bọn họ, cả đám binh dũng biết ý nên không hành lễ nữa mà đi luôn, tất cả đều vui mừng ra mặt.
Cho đến khi bóng của đám binh dũng đã khuất xa, lục Thất mới quay đầu lại. Ánh mắt của hắn chợt trở nên hiền lành hơn, đám binh sĩ vừa mới rời khỏi phủ mà hắn đã nghe thấy tiếng mở cửa. Quay lưng lại, hắn nhìn thấy những khuôn mặt hiền lành rất đỗi quen thuộc, hắn cười, vui vẻ tiến lại gần và dang rộng cánh tay ôm Ninh Nhi và Tương Nhi vào lòng.
- Các nàng nhớ ta chứ!
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, trước mắt hắn là Thu Đường, Song Nhi và Diệu Ngọc, còn có cả Tiểu Trúc Nhi nữa.
Bốn nàng đều dịu dàng nhìn hắn rồi e thẹn gật đầu. Lúc này, ánh mắt của bốn nàng chất chứa những tâm tư không giống nhau. Thu Đường đưa tay ra xoa xoa bụng mình, ánh mắt toát lên niềm hạnh phúc; đôi mắt đẹp của Song Nhi thì lại chất chứa một nỗi buồn mang mác; ánh mắt của Diệu Ngọc ngoài niềm vui mừng còn toát lên sự hi vọng nữa, còn đôi mắt đẹp của Trúc Nhi thì ẩn chứa sự hồn nhiên đằng sau niềm hạnh phúc hiện tại của nàng.
- Nào chúng ta cùng đến phòng của Ninh Nhi tâm sự!
Lục Thất dịu dàng đề nghị với các nàng nhưng mặt của hắn lại nở một nụ cười mờ ám khi nhìn Song Nhi và Diệu Ngọc làm hai nàng đỏ mặt lên vì xấu hổ.