Tuy nhiên Chiết Duy Trung từng nói với Lục Thất, Tào vương con người này mắt cao hơn trán. Khi hắn ở Khai Phong phủ tiến cung gặp Hoàng thượng, Tào vương nhìn hắn với ánh mắt lãnh đạm trông thấy, ngược lại Thái tử tỏ ra vô cùng thân thiết, mỉm cười gật đầu. Đánh giá của Chiết Duy Trung đối với Tào vương chỉ có bốn chữ, tiểu nhân nịnh hót.
Sau khi hành lễ, Tào vương nhận lời du ngoạn, vẫn là ngồi xe ngựa, nhưng trong xe không có nữ nhân.
Ra khỏi vương cung, ánh mắt của Tào vương từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, thấy ngoài phố rất yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vài nam nhân mặc áo da dê đi ngang qua, giống với khung cảnh khi y mới đến nơi này, có thể thấy rõ, nhân khẩu của Lương châu thưa thớt, đương nhiên, cũng có thể do trời lạnh, không muốn đi ra ngoài.
Ra khỏi thành Võ Uy, cảnh vật được bao trùm bởi tầng tuyết mỏng manh, cây cối thưa thớt, Lục Thất cưỡi ngựa sát khung cửa có rèm che bên trái xe ngựa, khi thì giải thích về địa lý cùng tập tục của Lương châu cho Tào vương, Tào vương trong xe im lặng lắng nghe, y không có hứng thú đi tuần vào mùa đông, không bằng ở lại trong vương cung ấm áp, ôm ấp mỹ nhân khoái hoạt.
Tuy nhiên Tào vương cũng hiểu được tầm quan trọng của Hà Tây, cho nên cũng không từ chối Lục Thất chủ động mời đi tuần, cũng có chút hưởng thụ cảm giác Lục Thiên Phong nịnh bợ mình, trong lòng không khỏi nghĩ tới, Phụ hoàng dùng phương pháp kiềm chế để trị quốc, đến phiên mình, quả thật không thể chỉ ỷ lại Triệu Khuông Dẫn, có thể dùng Lục Thiên Phong giữ thế cân bằng.
Mặt khác, khi trở về Khai Phong phủ, đợi vài năm sau phải đến đoàn quân Trương Vĩnh Đức lôi kéo, dụ dỗ một phen. Tào vương vốn vô cùng tức giận Trương Vĩnh Đức, oán hận gã ủng hộ lập Tứ ca làm Thái tử, y vẫn cảm thấy, Phụ hoàng trọng võ khinh văn, mà năng lực quân võ của mình hơn hẳn Tứ ca, nếu không có Trương Vĩnh Đức hết mực ủng hộ, Phụ hoàng hẳn là đã lập mình làm Thái tử rồi.
Tuy nhiên, Trương Vĩnh Đức là một người bảo thủ, lại là dượng của y, Tào vương không có tự tin có thể lôi kéo gã ủng hộ mình, nhưng y cảm thấy, quan tướng thuộc hạ của Trương Vĩnh Đức có thể lôi kéo, dụ dỗ, dù sao y cũng là Thân vương, chỉ cần đưa ra lợi ích hấp dẫn, tự nhiên có thể lôi kéo quân tâm.
Xe ngựa chạy dọc theo bờ sông Thạch Dương một hồi lâu, Tào vương bỗng hô dừng xe, Lục Thất cũng xuống ngựa, cùng Tào vương đến bên bờ sông Thạch Dương, những người khác hiểu chuyện liền không đi theo.
- Lục thượng thư, Hà Tây thật hoang vắng.
Tào vương nói.
- Hà Tây dù sao cũng là một mảnh đất lạnh giá, không thể so sánh với Trung Nguyên, Điện hạ ở Hà Tây hẳn là không quen.
Lục Thất mỉm cười nói.
Tào vương gật đầu, bất ngờ Lục Thất lại nói:
- Trung Nguyên thích hợp cho việc định cư hơn Hà Tây, mà Giang Ninh so với Trung Nguyên lại càng thích hợp hơn, tuy nhiên, mùa hè ở Giang Ninh, lại không bằng ở Khai Phong phủ.
Tào vương ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:
- Giang Ninh là một nơi tốt.
- Điện hạ, không biết chiến sự ở Giang Nam ra sao? Có phải có đột phá gì không?
Lục Thất hỏi, hắn quả thật không biết tình hình chiến sự ở Giang Nam.
- Không có tiến triển gì, quân lực tiến quân Giang Nam vẫn chiếm cứ Nhuận châu, nghe Triệu đại nguyên soái nói qua, quân lực tiến quân Giang Nam không đủ, không thể liều lĩnh, hẳn nên áp dụng chiến lược thận trọng.
Tào vương hồi đáp.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thần biết lực lượng của Tấn quốc rất đông đảo, không thể ngờ được lại cùng quân lực của Đại Chu giằng co không tấn công.
- Triệu đại soái có nói, Tấn quốc vẫn chưa tấn công là một chiêu vô cùng cao minh, nếu Tấn quốc chủ động tấn công, ông ta có thể đủ sức áp chế nhuệ khí của quân Tấn, tiến công đoạt lãnh thổ, mặt khác Tấn quốc vẫn luôn giằng co không tấn công, có khả năng trong quân tồn tại mối tai họa ngầm nào đó, cho nên vẫn chưa dám chủ động tấn công. Ý tứ của Triệu nguyên soái là trước tiên trở về Nhuận châu làm như thực hiện chiến lược án binh bất động, Triệu đại nguyên soái tính toán chiêu mộ một trăm ngàn binh lính ở Nhuận châu, Bệ hạ cũng ủng hộ chiến lược này.
Tào vương hồi đáp.
Lục Thất nghe xong trong lòng vô cùng lo lắng, Triệu Khuông Dẫn thực hiện chiến lược thận trọng, đúng là biện pháp hữu hiệu nhất để đối kháng với Tấn quốc, trước biến Nhuận châu thành đầu mũi tấn công phía nam, cũng lợi dụng tài nguyên nhân lực của Nhuận châu bổ sung cho đại quân, hình thành thế lấy chiến dưỡng chiến.
Nếu cai quản tốt Nhuận châu, có thể nuôi dưỡng được mấy chục vạn quân, trước kia Nhuận châu sở dĩ là một vùng đất nghèo khổ, là do sự thống trị mục nát của Đường triều, khi Nhuận châu được khai phá, phân nửa tài nguyên đều được dùng phục vụ cho tầng lớp quý tộc và văn nhân Giang Ninh, Lý quốc chủ chính là văn nhân xa hoa nhất trong hai tầng lớp này.
- Lục thượng thư, Triệu nguyên soái luôn chiếu cố đến gia đình của ngươi ở Giang Ninh, sửa đổi bảng hiệu phủ đệ của ngươi thành “phủ Thạch Quốc công chúa”, còn phái người đến bảo vệ gia nghiệp của ngươi, có thể nhìn ra được, Triệu nguyên soái rất quan tâm đến ngươi.
Tào vương cười nhạt nói, để lộ thâm ý.
Lục Thất nghe xong chau mày, hắn nghe ra được thâm ý của Tào vương, ý tứ chính là Triệu Khuông Dẫn có vài phần coi trọng hắn, nhưng Lục Thất có thể hiểu được dụng ý cỉa Triệu Khuông Dẫn, đó rõ ràng là muốn lợi dụng uy danh ở Giang Ninh của hắn, lôi kéo dân tâm Giang Ninh quy thuận sự thống trị của Chu quốc.
- Được Triệu nguyên soái quan tâm, thần vô cùng cảm kích.
Lục Thất gật đầu cảm thán, hồi đáp.
Tào vương nghe xong da mặt giật giật run lên, trong lòng không khỏi trở nên kiêng kỵ Triệu Khuông Dẫn, cảm thấy Triệu Khuông Dẫn quả nhiên rất biết cách lôi kéo lòng người, Lục Thiên Phong hiện giờ ở Hà Tây trong tay nắm giữ trọng binh, nhất là mấy vạn kỵ quân, nếu cấu kết với Triệu Khuông Dẫn, đây tuyệt đối là một mối họa lớn đối với Đại Chu.
- Lục thượng thư hiện giờ không hề thua kém Triệu nguyên soái, hơn nữa, nhiều lần ở Tây bộ mở mang bờ cõi, công trạng cũng hơn Triệu nguyên soái rồi.
Tào vương mỉm cười tán dương.
- Điện hạ không thể nói như vậy, Triệu đại soái là quân thần trụ cột nhiều năm của Đại Chu, sao thần có thế sánh ngang với Triệu đại soái, hơn nữa, tuy thần trấn thủ tại Hà Tây và Bắc Đình, nhưng thần cũng biết, Hà Tây và Bắc Đình hoang vu, nhân khẩu tổng cộng lại, cũng không bằng hai thành của Nhuận châu, Nhuận châu là nơi hội tụ nhiều văn nhân tài hoa, cho dù thần có thể đoạt được bốn trấn An Tây cũng không thể so sánh với công trạng của Triệu đại soái.
Lục Thất nghiêm nghị phản bác.
Tào vương nghe xong gật đầu, cảm thấy lời nói của Lục Thất rất có lý, vùng đất đạt được có rộng lớn như thế nào nhưng không có nhân khẩu thì cũng chỉ là một vùng đất hoang vắng mà thôi, mà Nhuận châu là nơi có nhân khẩu đông đúc, giàu có và đông đảo hơn nhiều so với Hà Tây, cho nên lấy chiến lợi làm tiêu chuẩn để cân nhắc công trạng, Triệu Khuông Dẫn vẫn hơn Lục Thiên Phong.
- Tuy nói như vậy, nhưng bổn vương cho rằng, chiến công của Lục thượng thư, cũng có thể được nhận sắc phong làm Quận vương đấy.
Tào vương mỉm cười nói vài câu để lộ tin tức.
Lục Thất ngẩn ra, vội lắc đầu nói:
- Điện hạ không nên nói loạn như vậy, nếu truyền ra ngoài thần có thể sẽ gặp họa.
- Bổn vương chỉ nói vài lời cùng Lục thượng thư, người bên ngoài sao biết được.
Tào vương cười nhạt nói.
Lục Thất do dự một chút, nói:
- Điện hạ nói như vậy là muốn chỉ bảo gì cho thần sao.
Tào vương nhìn Lục Thất, bình thản nói:
- Hà Tây nơi này, nếu ngươi có thể được phong làm Tây Lương quận vương, vậy ngươi sẽ trở thành chủ của Hà Tây một cách danh chính ngôn thuận, bổn vương hy vọng ngươi có thể ủng hộ cho ta.
Lục Thất nghe xong lắc đầu nói:
- Ý tứ của Điện hạ, thần hiểu được, tuy nhiên thần không muốn tham dự vào cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử, thần lúc trước, đã nói với Kỷ vương như vậy, cho nên xin Điện hạ không cần hy vọng thần sẽ ủng hộ, thần chỉ biết chấp hành thánh chỉ của Hoàng đế mà thôi.
Tào vương nghe xong nhíu mày, nói:
- Ngươi đã nói qua với Kỷ vương, chẳng lẽ Kỷ vương cũng từng muốn ngươi ủng hộ?
- Điện hạ không nên hiểu lầm, Kỷ vương điện hạ không muốn thần ủng hộ, chỉ là thần cùng Kỷ vương từng thảo luận qua vấn đề này, nếu trong triều có người tạo phản, Kỷ vương điện hạ hỏi thần có thể xuất binh cần vương hay không. Thần nói thần sẽ không chủ động xuất binh, bởi vì cần vương sẽ dễ dàng dẫn tới hậu quả bức vua, hơn nữa nếu thần xuất binh Hà Tây cần vương, trong quá trình cần vương rất dễ mất khống chế đối với quân lực Hà Tây, dù sao quân lực Hà Tây cũng là do nhiều phiên tộc hợp thành.
Lục Thất nghiêm nghị trả lời.
Tào vương nghe xong gật đầu, nói:
- Nói như vậy, ngươi sẽ không ủng hộ bổn vương.
- Điện hạ, nếu thần ủng hộ Điện hạ lên ngôi, vậy thần liền không còn đường lui, vĩnh viễn mang danh phản nghịch, cho nên, thần chỉ có thể ủng hộ thánh chỉ, chỉ cần vị Hoàng tử kia trở thành hoàng đế Đại Chu, thần hiển nhiên sẽ ủng hộ.
Lục Thất nghiêm nghị hồi đáp.
Tào vương im lặng, Lục Thất lại hành lễ nói:
- Thần khuyên Điện hạ một câu, nếu phải tranh giành, tận lực tự thân đến tranh giành, không cần lôi kéo ngoại quân ủng hộ, nếu không, Đại Chu rất dễ loạn.
Tào vương gật đầu nói:
- Lời ngươi nói cũng tính như của một trung thần rồi.
- Lời thần chính là ý này, thần trấn thủ Hà Tây, nhưng Hà Tây nếu không có chiến lược và thiên uy của Đại Chu duy trì, Hà Tây sẽ rơi vào hoàn cảnh loạn trong giặc ngoài, Đảng Hạng và Thổ Phiên không dám dốc sức tấn công Hà Tây, cũng là vì e sợ Đại Chu.
Lục Thất nghiêm nghị đáp lại.
Tào vương gật đầu nói:
- Ngươi nếu vẫn giữ trung lập cũng tốt.
- Thần chỉ có thể cam đoan không đối đầu cùng Điện hạ.
Lục Thất cung kính nói.
Tào vương bình thản gật đầu, trên thực tế, y rất hài lòng với câu trả lời của Lục Thất, y đương nhiên không ngốc đến mức muốn Lục Thiên Phong xuất binh Hà Tây, y xem trọng chính là năm nghìn quân Thạch châu đến Khai Phong phủ, hiện giờ Lục Thiên Phong tỏ rõ thái độ hữu hảo, y có thể mượn danh nghĩa của Lục Thiên Phong, đến lôi kéo quan tướng của Hổ Dực tả quân.