Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi thuyền một đường tới Dương Châu.

Nằm ở trên thuyền, Mai Vũ tâm tình không tệ vung tay cho cá trong hồ ăn. Thời điểm vết thương còn chưa hoàn toàn bình phục, Mai Vũ liền vội vã đi theo Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân xuống Dương Châu.

Cũng có một chút trốn tránh, nàng muốn rời xa nơi có nam tử ngốc kia.

Cảm giác ở nơi đó luôn luôn có thể cảm giác được sự hiện hữu của hắn.

Một khi ra khỏi Vương phủ, từ nay về sau tất cả đều là người qua đường.

Đây là nàng tự nhắc nhở mình, cũng là kết cục cuối cùng của hai người.

Nàng không thể lại đi trêu chọc hắn.

Cho nên, vội vàng xuống Dương Châu.

“Này, rốt cuộc chúng ta đi Dương Châu làm gì?” Ánh mặt trời ấm áp làm Mai Vũ có chút lười biếng.

Bị thương cũng có chỗ tốt, ít nhất, quần áo tới đưa tay, cơm tới há mồm.

Bất quá, thật đúng là cực rảnh rỗi.

Liễu Hành Vân vểnh ngón tay bị nàng cắn bị thương lên, phi thường nể mắt nói: “Sẽ không nói cho ngươi biết.”

Khóe miệng Mai Vũ méo xệch.

Ấu trĩ! Thật là ấu trĩ a.

Nàng không phải chỉ cắn hắn một cái, đến mức đó sao.

Ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ không biết đi hỏi Vãn Phong sao. Trừng mắt liếc hắn một cái, Mai Vũ quay đầu lại hỏi Tạ Vãn Phong đang phơi nắng phía sau.

Tạ Vãn Phong đặt quyển sách dịch sang một chỗ, khóe miệng câu khởi một đường cong đẹp mắt, lông mày nhướn lên nói: “Đi gặp tình nhân a. Bất quá, không phải tình nhân của ta, mà là của Hành Vân.”

Liễu Hành Vân vừa nghe, lập tức luống cuống, cần câu trên tay thiếu chút nữa rơi xuống nước.

Mai Vũ nhìn hắn dáng vẻ chật vật, bày ra vẻ mặt cười vô lương tâm: “Thế nào? Nói đúng tâm sự của ngươi?”

Liễu Hành Vân thẹn quá hóa giận đứng lên, quẫn bách gãi đầu: “Diêu Diêu tỷ không phải tình nhân của ta. Người ta tốt như vậy, có thể coi trọng ta sao.”

Tạ Vãn Phong cũng bật cười, lấy quyển sách đang đắp trên mặt xuống nói: “Đúng vậy a. Xác thực rất tốt, tốt đến Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân, vì nàng làm thần thâu, đầm rồng hang hổ cũng xông vào.”

Trong lòng Mai Vũ cả kinh, không tự chủ há hốc mồm.

Nàng chưa từng nghe qua chuyện xưa của Hành Vân.

Không nghĩ tới, Hành Vân là vì nữ tử kia mới đi làm thần thâu.

Không biết, đến Vương Phủ trộm đồ, có phải hay không cũng vì cô gái kia.

Trong thành Dương Châu, nghệ cơ nổi danh Thượng Quan Diêu, nàng có nghe nói qua. Năm ngoái còn là hoa khôi của thành.

Đích các là một người rất lợi hại mà.

Nghiêng đầu, Mai Vũ đem tầm mắt hướng tới hồ nước xanh biếc.

Mặc dù trong lòng có chút nho nhỏ chạm vào điều kiêng kị cùng khó chịu. Nhưng Mai Vũ biết, nàng hi vọng Hành Vân hạnh phúc.

“Mai Vũ” Liễu Hành Vân có chút lúng túng kêu một tiếng.

Không biết vì sao, hắn không muốn ở trước mặt nàng nhắc tới nữ tử luôn tâm tâm niệm niệm trước kia.

Sau khi rời xa Thượng Quan Diêu, hắn cơ hồ mỗi ngày đều nhớ nàng.

Thế nhưng kể từ gặp Mai Vũ, loại tư niệm này lại trở nên nhạt dần, tâm của hắn cũng không tự giác buộc trên người Mai Vũ.

Còn kia cây trâm...... Vốn là định tặng cho Thượng Quân Diêu.

Hắn từng nói sẽ tặng cho nàng tất cả bảo vật của thiên hạ. Chỉ cần nàng thích.

Nhưng cây trâm kia hắn lại tặng cho Mai Vũ.

Không thể kiểm soát tặng cho nàng, cảm thấy cây trâm kia chỉ có nàng mới xứng.

Có lẽ xa cách đã lâu, hắn mới có thể đánh mất phần tư niệm ban đầu kia.

Cho nên, hắn không thể chờ được nữa muốn trở về gặp Thượng Quan Diêu.

Muốn đi chứng minh, điều hắn hắn sợ không phải là thật......,

Vô luận ở bên ngoài bừa bãi như thế nào, hắn vẫn thuộc về thanh mai trúc mã Thượng Quan Diêu.

Xoay người lại, Mai Vũ khẽ mỉm cười: “Ta muốn chơi diều, Hành Vân, ngươi đi giúp ta lấy diều. Vãn Phong, ngươi đi lấy bút mực lại đây, ta muốn viết chữ ở phía trên: thần tiên trên trời, ban tặng cho ta mười vạn lượng hoàng kim đi.”

Tạ Vãn Phong nghe được, mắt hoa đào xinh đẹp nhướn lên, khinh thường nói: “Thôn cô.”

Mai Vũ mỉm cười, hung hăng một cước đá tới.

Tạ Vãn Phong kêu rên: “Xú nha đầu, thiếu chút nữa liền đá vào chỗ quan trọng rồi.”

“Thật đáng tiếc không đá vào chỗ quan trọng, quả thực là tiếc nuối. Không thể vì nữ tử khắp thiên hạ diệt trừ một tai họa, ta thực hổ thẹn.” Mai Vũ rất nể tình mà nói.

Tạ Vãn Phong tức giận giơ chân, lại không dám thật động nàng, chỉ có thể ngậm bồ hòn, phồng má trừng nàng.

Hừ, nha đầu chết tiệt kia, ngươi chờ đấy!

Liễu Hành Vân nhìn hai người cười đùa, không tự giác cũng mỉm cười.

Là mình suy nghĩ nhiều rồi, Mai Vũ mới không thèm để ý hắn có hay không cùng nữ nhân khác có quan hệ.

Thế nhưng tại sao nàng không quan tâm, hắn lại cảm thấy rất mất mát.

Lấy diều ra, Mai Vũ vung bút viết vài chữ thật to trên diều, theo cơn gió thả diều vào không trung.

Diều bay rất cao, Mai Vũ cơ hồ cao hơn hứng nhảy lên.

Thiên tài a, thiên tài, nàng quả nhiên là một thiên tài toàn diện, ở trên hồ chơi diều cũng có thể thả cao như vậy.

Không ngờ, chưa tới một sau, trên trời liền xuất hiện một con diều khác, rất nhanh liền bay cao hơn so với diều của Mai Vũ.

Trên con kia diều kia có ghi chữ: “Tiên nữ trên trời, cùng tiểu gia ước hẹn đi.”

Mai Vũ mặt đầy hắc tuyến, nghiêng đầu cực kỳ khó chịu nói với Liễu Hành Vân: “Ngươi không cảm thấy chơi diều trên hồ rất không bình thường sao.”

Liễu Hành Vân nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, cũng vô cùng nghiêm túc trả lời: “Không sao, người duy nhất không bình thường là ngươi.”

Mai Vũ tức giận xoay người lại, tiếp tục chơi diều, cố ý để dây vô cùng dài.

Cô nương ta cũng không tin có thể thua cái tên thiếu niên tàn khuyết nhà ngươi.

Đang lúc hai người tranh đấu, lại thêm một con diều ác liệt bay lên trời.

Trên đó viết: “Mai Vũ là thôn cô ngu ngốc.”

Mai Vũ tức giận chuyển hướng, đối diện với khuôn mặt tươi cười khiêu khích của Tạ Vãn Phong.

Ánh mắt của hai người ánh mắt trên không trung va chạm tóe ra lửa.

Hoa đào chết tiệt, ngươi không phải tới dính vào sẽ chết a!

Thôn cô chết tiệt, nếu để cho ngươi tìm tiểu hắn chuyện này!

Nhìn chòng chọc một hồi lâu, Mai Vũ rốt cuộc không nén được tức giận, phi thường kêu to: “Có bản lĩnh xem diều của ai bay cao nhất. Diều người nào bay thấp trên mặt phải dán chữ: ta là đại ngốc nghếch.”

“Hảo!”

Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân cùng kêu một lên tiếng.

Vì vậy, chỉ thấy gió nhẹ lăn tăn trên hồ, ba con diều trong làn gió mát tháng năm càng bay càng cao.

Mai Vũ nhìn diều của mình bay cao nhất. Mặt cười đầy đắc ý.

Hừ, đã nói các ngươi không sánh bằng mà.

Vốn lúc đó. Mai Vũ lòng tin tràn đầy hạ quyết định, muốn cho hai người kia dán lên mặt tờ giấy “Ta là Đại Ngốc Nghếch”.

Thế nhưng, trời có mây gió bất ngờ, người có họa phúc sớm chiều.

Trên bầu trời đột nhiên bay tới một mủi tên, vững vàng bắn vào một trong ba con diều.

Mai Vũ nhìn bộ dạng phiêu diêu sắp sửa rơi xuống của con diều, trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt.

Bồ Tát a, nàng trước kia chỉ nghe nói qua, có một kẻ ngốc thích bắn mặt trời, chưa nghe nói qua có kẻ ngốc thích bắn diều a.

Mai Vũ vội vã thu dây, muốn kéo diều trở lại. Diều ở trên trời lắc lắc, Mai Vũ ở trên thuyền lắc lắc.

Tạ Vãn Phong cười cũng mau rút khóe miệng, run rẩy nói: “Trời ạ, Mai Vũ, ngươi đời này cũng đừng nghĩ có mười vạn lượng. Ông trời bác bỏ thỉnh cầu của ngươi rồi.”

Khóe miẹng Mai Vũ giật giật, không trả lời, một cước dẫm nát chân Tạ Vãn Phong.

“A!! Đau quá!!!” Tạ Vãn Phong lần thứ hai trúng chiêu kêu thảm thiết.

Có câu nói, vui quá hóa buồn, thời điểm Tạ Vãn Phong đang vui mừng cười cười, trên trời lại một mũi tên bắn tới, ngay chính giữa con diều trang trí lộng lẫy của hắn.

Cả khuôn mặt Tạ Vãn Phong đều vặn vẹo: “Mẹ nó! Người nào muốn chết như vậy! Dám bắn diều của tiểu gia.”

Lần này đổi sang Mai Vũ vui vẻ: “Ha ha, Tạ Vãn Phong, báo ứng a.”

Liễu Hành Vân quét mắt một cái qua diều của hai người kia, thương tâm vội vàng thu hồi diều của mình.

Trời ạ, không cần bắn, không cần bắn, đây là con diều hắn thích nhất, đi đâu cũng mang theo.

Cái gì gọi là không như mong muốn, đây, chính là đây.

Liễu Hành Vân thu diều được một nửa, một mũi tên đáng yêu lại bay tới, vững vàng ngay giữa con diều đáng thương kia.

Liễu Hành Vân cảm thấy mũi tên kia đâm thủng không chỉ là diều của hắn, mà còn là tim của hắn.

“Tên Vương bát đản trời đánh! Là ai bắn diều của gia, gia muốn đem tất cả diều của nhà ngươi phá hủy!” Một tiếng kêu rên, diều của Liễu Hành Vân cũng tuyên cáo tử trận.

“Hành Vân. Ta đã nói rồi, chuyện xui xẻo như vậy ngươi làm sao không gặp đây, nén bi thương a.” Tạ Vãn Phong nghiêng đầu nói.

Mưa Vũ vốn đang ầm ĩ cùng Tạ Vãn Phong cũng quay đầu lại, nhìn có chút hả hê cười: “Chúc mừng ngươi a, một mình diều của ngươi bay trên trời rất không có ý nghĩa, không bằng cùng nhau tử trận thì tốt hơn.”

Liễu Hành Vân trong lòng tất cả đều là nước mắt, tức giận mắng: “Hai tên thối nát.”

Đứng dậy bay ra ngoài.

Coi như là thi thể, hắn cũng muốn lấy con kia diều về.

Thuận tiện! Tìm kiếm cái tên “sát thủ” đáng chết đó.

Tạ Vãn Phong cũng xông ra ngoài, cười với Mai Vũ: “Thôn cô, chờ, thiếu gia đi lấy lại diều cho ngươi. Con diều kia mặc dù không thể mang đến mười vạn lượng cho ngươi, nhưng mũi tên cũng đáng không ít tiền.”

Tạ Vãn Phong chuồn chuồn lướt nước, phiêu diêu bay đi.

Mai Vũ có chút ngơ ngác nhìn thân hình Tạ Vãn Phong bay đi, thiếu chút nữa nước miếng rơi thẳng xuống 3000 thước.

Đáng chết, cái tên hoa đào quả thật rất rất rất dễ nhìn!

Nếu tính cách của hắn không xấu xa như thế, thật có thể nói là cực phẩm nam nhân.

Vỗ vỗ đầu, Mai Vũ nhanh chóng khôi phục như thường.

Mê hoặc, chỉ có thể là trong nháy mắt cũng ngoài mặt, không thể xâm nhập vào bên trong.

Giương mắt nhìn hai người trên trời, Mai Vũ đột nhiên rất vui vẻ.

Võ công nàng không tốt, không thể bay, nhưng là, nhìn hai người bay, cảm giác giống như chính mình cũng có thể bay.

Cảm giác như thế, tựa hồ là hai người kia là diều, mà mình...... là dây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK