Trên đỉnh Vân Nhai, chỉ còn lại Hoa Tử Nguyệt.
Hắn đi tới nơi nữ tử kia chảy máu ngồi chồm hổm xuống. Nơi đó, đồ rơi đầy đất.
Lúc nam tử đó ôm nàng rời đi, hắn thấy được, từ trên người nàng rơi xuống một túi gấm, đồ ở bên trong lăn ra, rải đầy đất.
Run rẩy vươn tay, ngón tay thon dài xẹt qua mặt đất, Hoa Tử Nguyệt chạm vào từng hạt đậu đỏ trơn tròn.
Nàng đã sớm biết, hắn không phải là Hoa Tử Tiêu.
Nàng nói đã sớm biết.
Như vậy, nàng cũng nên biết, người mà nửa đêm tỉnh mộng nhìn thấy, như thực như ảo, là mình.
Như vậy, những hạt đậu đỏ này, tại sao, nàng còn muốn thu lại.
Hoa Tử Nguyệt, vừa nhặt đậu đỏ, vừa đếm.
Thời điểm hắn bày ra một màn trước cửa sổ kia, cố ý đếm ngày Hoa Tử Tiêu chết đi, mà chọn số lượng đậu đỏ.
Lúc này lại phát hiện, những hạt đậu đỏ kia, không phải là số lượng ngày đó hắn để lại.
Hắn ngẩn ngơ, ở trong mưa, lờ mờ hiểu được ý nghĩa của đậu đỏ.
Trên cầu Nại Hà chờ ba năm, đây là cam kết Hoa Tử Tiêu cho nàng. Cho nên, nàng muốn vì Hoa Tử Tiêu, giữ chặt đậu đỏ ba năm.
Mỗi một hạt đậu đỏ, đều là một kỷ niệm, ba năm vì hắn đem đậu đỏ mài thành cát, ủ thành rượu tư niệm. Đây — chính là suy nghĩ của nàng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều thích giành đồ của Hoa Tử Tiêu.
Chỉ cần hắn muốn, không có bất kỳ một vật gì, là Hoa Tử Nguyệt hắn không có được. Bởi vì cho dù Hoa Tử Tiêu ưu tú thế nào. Chỉ cần mình thoải mái bắt chước, những thứ vốn thuộc về Hoa Tử Tiêu, sẽ trở thành của Hoa Tử Nguyệt hắn.
Nhưng Hoa Tử Tiêu lại từng tự tin nói với hắn: trân bảo của ta, là thứ trên đời này, Hoa Tử Nguyệt ngươi tranh không tới.
Hoa Tử Nguyệt xì mũi coi thường, nữ nhân của hắn, bảo vật của hắn, công lao của hắn, địa vị của hắn. Chỉ cần Hoa Tử Nguyệt hắn muốn, có thứ gì không chiếm được đây?
Cho đến khi ngón tay chạm vào những hạt đậu đỏ tươi đẹp kia thì Hoa Tử Nguyệt mới rõ rang cảm nhận được, sức nặng đả thương người của câu nói kia.
Hoa Tử Nguyệt có thể tranh bất cứ thứ gì của Hoa Tử Tiêu, đó là bởi vì Hoa Tử Tiêu không quan tâm.
Nhưng hắn tranh không được nữ nhân này.
Bởi vì, nàng là trân bảo Hoa Tử Tiêu quan tâm nhất.
Quý báu đến mức, cho dù chết, cũng muốn chết ở bên người nàng; quý báu đến mức, dùng danh tiếng của mình đi bảo vệ nàng; quý báu đến mức, đem võ công tuyệt học của mình truyền thụ cho nàng.
Trước khi gặp, hắn luôn nghĩ, nữ nhân này có gì tốt? Bất quá là một kẻ ngu ngốc mà thôi.
Nhưng mới vừa rồi, thời điểm ngón tay chạm vào hạt đậu đỏ trơn tròn kia, hắn đột nhiên cảm nhận được tình cảm của nữ tử kia từ những hạt đậu đỏ.
Nguyên lai, Hoa Tử Tiêu nguyện ý dùng tính mạng quý báu của mình, cũng đang dùng phương thức trầm mặc như vậy, yên lặng ở bên bảo bối của hắn.
Đỉnh Vân Nhai, tiếng mưa lẻ loi vang lên. Giờ khắc này, Hoa Tử Nguyệt, rốt cuộc muốn vì chính mình mà sống.
Không phải là vì vượt qua Hoa Tử Tiêu, không phải là vì muốn đoạt đi đồ của hắn.
Hắn muốn làm chính mình, làm một Hoa Tử Nguyệt.
Trên giang hồ, sau khi Hoa Tử Tiêu chết, lại cuồn cuộn nổi lên sóng lớn rung động. Vũ Thần mệnh tuyệt đỉnh Vân Nhai, từ nay về sau ở Hoàng Tuyền độc ẩm rượu.
Từ nay về sau, một đời hồng nhan sát thủ, hương tấn tiêu vẫn.
Tháng sáu, từ bên ngoài đưa tới tin tức, vang dội cả khách điếm.
Trong khách điếm khách nhân rối rít nghị luận.
“Vũ Thần đã chết, nghe nói là một nữ tử rất đẹp, thật đáng tiếc.”
“Ai u, ngươi không biết phải không? Trên giang hồ đã truyền tin. Nàng giết rất nhiều người, ngay cả bằng hữu ngày xưa cũng phản bội nàng. Bị bí mật xử tử trên đỉnh Vân Nhai đó.”
“Choang.” Tiếng chén rượu rơi xuống vang lên.
Ở trong khách điếm, khách nhân cả kinh một vòng. Chỉ thấy một nam nhan tuấn tú, nghiêm mặt trắng bệch đứng lên, vọt ra khỏi khách điếm.
Thượng Quan Diêu nhìn bóng lưng Tạ Vãn Phong, nhẹ giọng nói với Liễu Hành Vân không nhúc nhích: “Hành Vân, ngươi không đi sao?”
Sắc mặt của Liễu Hành Vân dị thường khó coi, chật vật lắc đầu, tiếp tục cúi đầu.
Đi. . . . . . Đi nơi nào?
Đi tìm thi thể của nàng, hay là nàng mộ.
Nàng. . . . . . Đi rồi, cũng tìm không được nữa rồi. . . . . .
Ở nơi Thượng Quan Diêu không nhìn thấy, tay Liễu Hành Vân bị một cây trăm màu tím cắt một vết hung ác thật sâu, nhưng Liễu Hành Vân vẫn như cũ gắt gao nắm cây trâm kia.
Giống như, vật kia quan trọng đến mức, hắn chết cũng sẽ không buông tay.
Tạ Vãn Phong, không biết mình muốn chạy đi nơi nào, chẳng qua là chẳng có mục đích mà chạy.
Hắn muốn đến bên người nàng, muốn nhìn lại nàng một chút.
Nhưng hắn không biết nàng đang ở đâu!
Tại sao nàng lại chết? Tại sao?
Sư huynh của nàng, không phải đợi nàng trên đỉnh núi sao?
Như vậy nàng. . . . . .
Nghĩ tới đây, Tạ Vãn Phong đột ngột suy yếu quỳ gối dưới đất.
Nàng cùng sư huynh luôn bất hòa.
Làm sao hắn lại không không nghĩ đến, đó là biểu hiện giả tạo.
Thật ra thì, cái gì cũng không quan trọng.
Tạ Vãn Phong, bắt đầu thống hận sự hèn yếu của mình.
Nếu như ban đầu lựa chọn đứng ở bên cạnh nàng, nếu như ban đầu lựa chọn phản bội Đào Nguyên, thuận theo trái tim của mình.
Như vậy tất cả, có thể không giống nhau hay không.
Nhưng thôn cô, ta thích ngươi. . . . . . Lại không có cơ hội thay đổi quyết định của mình.
Trời tối, Tạ Vãn Phong đi trên đường cái, người trên đường lui tới nhiều như vậy, thế nhưng hắn lại cảm thấy, trên thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Dần dần, người xung quanh ít đi, có một người mặc áo màu cam, xách theo đèn hoa từ trong ngõ hẻm đi ra.
Gặp thoáng qua trong nháy mắt, nam tử gọi hắn lại, nói: “Vị công tử này, hẳn là Tạ Vãn Phong đi.”
Tạ Vãn Phong quay đầu lại, nhớ mang máng nam tử trước mắt này.
Suy nghĩ một chút, Tạ Vãn Phong nhớ tới, hắn chính là nam tử hôm đó Mai Vũ muốn đuổi theo, cách ăn mặc này, không giống khi đó.
Nam tử này, chính là Hoa Tử Nguyệt. Hoa Tử Nguyệt quyết tâm lần nữa vì mình mà sống, chuyện đầu tiên chính là đổi quần áo, chuyện thứ hai chính là tìm đến Tạ Vãn Phong.
Hắn sẽ không nói ra toàn bộ.
Nhưng có những chuyện, hắn không nói không vui.
Hoa Tử Nguyệt đung đưa hoa đăng trong tay, nói: “Không cần hoài nghi nữa, ta chính là người hôm đó. Bất quá, ngày đó, ta diễn vai một người khác.”
“Người nào?” Tạ Vãn Phong theo bản năng hỏi hắn.
“Hoa Tử Tiêu, ngươi biết tại sao Mai Vũ muốn theo đuổi ta không? Chính là muốn hỏi một câu, ta có phải Hoa Tử Tiêu hay không. Tạ Vãn Phong, nói cho ngươi biết một chuyện. Mai Vũ cùng Vô Vân lâu không hề có quan hệ gì, càng không phải là Vô Vân lâu chủ. Cho nên Mai Vũ tiếp nhận cừu hận của Hoa Tử Tiêu, là bởi vì Hoa Tử Tiêu cùng Mai Vũ có tình cảm mà không người nào đoán được. Mặc dù ta không biết là thâm tình như thế nào, lại biết, tình cảm này rất thuần túy và tinh khiết. Còn nữa, mặc dù Mai Vũ không bảo ta mang di ngôn, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, Mai Vũ nói: nếu làm trái lời thề, chết ở Vân Nhai. Vãn Phong, Hành Vân, các ngươi đều bị ta lừa. Ta nghĩ Tạ đại hiệp thông minh như vậy, nhất định biết ý tứ gì đi.”
Hắn xách đèn hoa đăng lên, hoa văn trên đèn giống như huyết sắc trên người nàng hôm đó, diễm lệ thê mỹ.
Tạ Vãn Phong sắc mặt tái nhợt dọa người. Hoa Tử Nguyệt thấy đã đạt được mục đích, xoay người rời đi.
Đi được vài bước, sau lưng lại truyền tới thanh âm của Tạ Vãn Phong: “Là ngươi. . . . . . Giết nàng sao?”
Trong ngõ hẻm không gió, đen như mực một mảnh, chỉ có hoa đăng kia, lóe lên ánh mắt chói mắt.
Trong lòng Hoa Tử Nguyệt yên lặng nói với Hoa Tử Tiêu: đời này, thiếu ngươi nhiều như vậy. Một phen này để cho ngươi đòi lại đi. Trân bảo ngươi thích nhất, ta thay ngươi coi chừng. Bất quá, lần này, vì thân phận của Hoa Tử Nguyệt.
Hoa Tử Nguyệt cười khẽ một tiếng, đâm thủng bầu trời đêm yên tĩnh, cuối cùng hắn nói.
“Tạ Vãn Phong, tự tay giết nàng, không phải là ngươi sao?”
Tạ Vãn Phong ngã nhào trên đất, sáp nhập vào bóng tối.
Tự tay giết nàng, không phải là ngươi sao.
Không sai! Không sai! Là hắn tự tay giết nàng.
Tại sao, mình không chịu tin tưởng nàng.
Tại sao, mắt thấy máu của nàng, nhuộm đầy cả con đường lên đỉnh Vân Nhai.
Tạ Vãn Phong, nữ thử kia nói nàng lừa ngươi!
Nàng lừa người nhiều lần như vậy, sao ngươi còn chưa nhớ.
Đưa tay, Tạ Vãn Phong muốn sờ tới bên hông, tượng trưng cho ấn ký của nàng.
Bên hông trống rỗng, không có khối Huyết Ngọc kia.
Tạ Vãn Phong trong bóng đêm, trượt xuống trên mặt đất.
Dần dần co rúc thành một đoàn, ôm đầu gối khóc đến hỏng mất.
Thôn cô, có phải hay không bởi vì ngay từ đầu quá mức tín nhiệm, cho nên ta mới có thể ở thời điểm biết chuyện này, sợ hãi như thế.
Sợ hãi đến bỏ quên tất cả.
Bỏ quên, cho tới bây giờ ngươi chưa từng nói ngươi chính là hung thủ.
Bỏ quên, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng nói ngươi là Vô Vân lâu chủ.
Ta thật sự là người kém cỏi, lại còn muốn từ trong miệng người khác, cho ngươi tin tưởng.
Nhưng cho dù ta kém cỏi như thế, ngươi cũng. . . . . . Không cần bỏ lại ta.
Chân trời góc biển, từng nói cùng đi. Làm sao ngươi, bỏ lại ta rồi. . . . . .
Tâm của Tạ Vãn Phong đau như đao cắt. Nhưng vô dụng.
Nữ tử kia, cũng không về được nữa.
Không về được nghe hắn nói một câu: thật xin lỗi. . . . . .
Hoặc giả, nàng căn bản không cần câu thật xin lỗi kia. . . . . .