Nàng ở trên giang hồ, chính thức làm sát thủ.
Nàng nhận nhiệm vụ, lại đem mình làm thành một sát thủ quái dị. Nhưng hắn biết, nàng nhất định có nguyên nhân của nàng.
Nàng đến Ngân Nguyệt sơn trang, vì Mục Vô Ca.
Nàng bị kẻ thù đuổi giết, lăn xuống vách núi Ngân Nguyệt sơn trang.
Sau đó, mất tích.
Hắn luôn nắm giữ hết thảy hành tung của nàng. Vô luận nàng chạy trốn bao nhiêu lần, hắn luôn có thể có được toàn bộ tin tức của nàng. Nhưng tổng cộng có hai lần, nàng hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Lần đầu tiên, là bởi vì Hoa Tử Tiêu.
Lần thứ hai, hắn lại không biết là vì ai.
Còn lần này, hắn không có thời gian đi tìm nàng. Mặc dù an bài thủ hạ đi tìm, nhưng vẫn lo lắng.
Tại sao lại lo lắng? Không biết, hắn luôn có một cảm giác vô cùng xấu. Cảm thấy lần này xảy ra chuyện lớn.
Nhưng, quận chúa Lâm quốc, ngày mai sẽ đến. Hắn thật sự không phân thân ra được.
Quận chúa Lâm quốc, hắn từng gặp mấy lần. Là một nữ nhân ôn nhu xinh đẹp. An Thiếu Hàn nghĩ, nếu như muốn chọn thê tử, nữ nhân như vậy, thích hợp hơn hết.
Cho nên, lần này, hắn quyết định thử buông tha.
Mai Vũ, liền lần này, ta thử buông tha cho ngươi.
Ta làm vương gia của ta, lấy Vương Phi của ta. Ngươi làm sát thủ của ngươi, xông vào giang hồ của ngươi. Không cần trở lại trêu chọc ta nữa. Nếu không, ta sẽ không buông tay lần thứ hai.
Lần này sau khi xác định ngươi bình an, chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa.
—
Sau khi Liễu Hành Vân đến Liễu thôn, nhìn toàn cảnh là hoang vu. Mới phát hiện là lạ ở chỗ nào.
Tại sao, Tạ Vãn Phong có chuyện rời đi.
Chính mình cũng xảy ra chuyện.
Coi như là trùng hợp, cũng sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy.
Cạm bẫy. Đây có thể là một cạm bẫy.
Là một cạm bãy cho dù hắn biết có thể sẽ là cạm bẫy, như cũ sẽ vẫn nhảy vào.
Không sai. Thù của Liễu thôn, hắn không báo không được!
Như vậy, là ai chứ? Là ai làm tất cả mọi chuyện?
Hắn nghĩ không ra......
Liễu thôn bị thiêu không còn một mống. Đi lại trong hoang vu.
Hắn thấy được một người.
Một nữ nhân, co rúc trong đống gạch đổ nát, lẳng lặng ngồi.
Nàng mặc một thân màu xanh biếc, ngồi ở nơi rất nhiều năm trước, mình nhất định đi ngang qua.
Tựa hồ, đang chờ người nào.
Trí nhớ trở về rất nhiều năm rất nhiều năm trước kia.
Khi đó Liễu Hành Vân, mỗi ngày sẽ đi qua nơi này, có một tiểu cô nương, luôn ở chỗ này chờ hắn.
Thấy hắn tới, đều khoái lạc kêu to: “Hành Vân.”
Tim của hắn, trong nháy mắt, có chút đau đớn.
Đi lên phía trước, Liễu Hành Vân nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nữ tử mờ mịt ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt.
“Hành Vân, là ngươi sao? Ngươi trở lại sao? Ta, ta thật là cao hứng. Ta cho rằng, ngươi thật sự không quan tâm ta nữa rồi.”
Lông mày xinh đẹp của Liễu Hành Vân, ưu thương nhướn lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực: “Thượng Quan Diêu, làm sao ngươi không để cho ta bớt lo như vậy.”
Thượng Quan Diêu ở trong lòng hắn khóc, run rẩy vừa khóc, vừa nói: “Hành Vân, cái gì cũng không có. Ta không có nơi nào để đi. Ta muốn trở về Liễu thôn, nhưng mà cái gì cũng không có. Hành Vân, ta duy chỉ có mình ngươi. Ngươi đừng vứt bỏ ta, ta sẽ ngoan, sẽ rất ngoan.”
Có chút lạnh như băng, Liễu Hành Vân vuốt tóc của nàng: “Diêu, không sao, đều không có việc gì rồi.”
Liễu thôn, không còn ai nữa.
Chỉ còn lại Thượng Quan Diêu cùng hắn. Thượng Quan Diêu, là thân nhân duy nhất của hắn rồi.
Hắn không thể bỏ xuống.
Luôn ở thời điểm đột nhiên hoàn hồn, mới phát hiện hết thảy đều không cách nào vãn hồi. Thế giới của Liễu Hành Vân, chính là như vậy. Không ngừng mất đi, không ngừng hối hận. Thế nhưng lần này, hắn không muốnmất đi thân nhân duy nhất này nữa.
Thượng Quan Diêu ở trong lồng ngực quen thuộc, cười không ra tiếng.
Liễu Hành Vân, ngươi là của ta đấy. Ai cũng, đừng nghĩ cướp đi.
—
Trên giang hồ, có một tổ chức thần bí, gọi là Đào Nguyên.
Tổ chức này, thần bí đến mọi người không biết vì sao xuất hiện.
Chẳng qua là, tựa hồ tồn tại rất bình thường. Bình thường cũng không có người hỏi tới người của tổ chức này đang làm gì.
Sau lại cũng không có người tìm tòi nghiên cứu tổ chức này rốt cuộc là làm gì.
Nhưng người của tổ chức này, lại vô cùng rõ ràng biết, mình làm gì.
Đào Nguyên, là một nút áo của giang hồ.
Đây là một tổ chức lớn do các nguyên lão giang hồ cùng chung đề nghị thành lập trong một năm nào đó lần đầu tiên giang hồ đại loạn phân tranh.
Tổ chức này chủ yếu duy trì sự cân bằng của giang hồ cùng quan phủ.
Mà Tạ Vãn Phong, còn là một thành viên của tổ chức thần bí này. Cũng có thể nói là người trừng phạt. Chuyên giết những người mà Đào Nguyên cho rằng cần phải diệt trừ.
Tổ chức này vốn cũng không phải thường thường đều có công việc. Tạ Vãn Phong vẫn luôn trong trạng thái hiệp khách lười biếng.
Nhưng hôm đó ở quán rượu, có người truyền tin nói. Gần đây có người cổ động giết người trong tổ chức Đào Nguyên. Có thể là phản đồ.
Lão Đại gọi hắn trở về xử lý chuyện.
Vốn, đây đều là chuyện rất bình thường.
Không bình thường là, khi hắn trên đường về, liên tiếp nhận được tin tức.
Đầu tiên là Liễu thôn bị diệt khẩu.
Sau đó là kẻ thù thế nhưng biết được Mai Vũ đến Ngân Nguyệt sơn trang.
Hắn ra roi thúc ngựa, muốn vội vàng trở về tổ chức xem xét tình huống. Nếu như không nghiêm trọng, liền xin phép, trở về bên cạnh Mai Vũ.
Nhưng, khi ngựa của hắn, vừa dừng trước cửa của tổ chức.
Người đưa tin của hắn lại đưa tới tin tức.
Mai Vũ và một nam nhân thần bí bị người đuổi giết cùng nhau mất tích.
Một khắc kia, hắn cơ hồ muốn đứng không vững ngã xuống.
Mất tích...... Lại một lần nữa, Mai Vũ dưới tình huống hắn không chịu trách nhiệm, mất tích.
Âm mưu.
Liên hệ tất cả mọi chuyện lại, Tạ Vãn Phong đứng trước cửa tổ chức, trong cơn gió tháng sáu oai phong, tái mặt, nghĩ tới hai chữ này.
—
Nếu như ngươi xui xẻo, ai, phía sau câu nói kia, Mai Vũ cảm giác mình cũng mau nói hư thúi.
Tại sao cùng nam nhân này ở chung một chỗ, mình không phải là bị giày vò, chính là xui xẻo.
Núp ở trong sơn động, Mai Vũ liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi là tai họa.”
Vân Khinh cười: “Không, ta xem ngươi càng giống hơn.”
Trừng mắt lẫn nhau, Mai Vũ không muốn mở miệng nói chuyện nữa.
Rụt bả vai một cái. Thật là, lạnh quá đi.
Hai người vốn thuận lợi đào thoát. Nhưng chết tốt không chết, gặp phải mưa to, Mai Vũ cùng Vân Khinh bị ướt sạch.
Cuối cùng không thể lên núi, cũng không thể xuống núi, chỉ đành phải tìm sơn động nghỉ ngơi.
Xem ra là bị vây ở trong núi rồi.
Khí trời tháng sáu, vẫn rất lạnh.
Mai Vũ đông lạnh đôi môi có chút tím bầm, cộng thêm vết thương bị rách ra trên bả vai. Mai Vũ đau đến có chút choáng váng.
Cùng nam nhân này ở chung một chỗ, thật là xui xẻo. Mai Vũ nghĩ, nghĩ cách hắn xa một chút.
Còn chưa kịp hoạt động, một cánh tay cường ngạnh liền đưa qua, lúc lắc trước mắt Mai Vũ một cái. Cảm giác mình ngã vào một lồng ngực có chút ấm áp. Sắc mặt vọt đỏ, Mai Vũ kêu to: “Này! Ngươi làm cái gì.”
Vân Khinh buộc chặt cánh tay, nhẹ giọng nói: “Lạnh quá, chớ lộn xộn.”
Y phục của hai người cũng có chút ướt, lại cảm thu nhiệt độ của đối phương. Dần dần, cũng không lạnh như vậy nữa.
Mai Vũ có chút hô hấp không thuận.
Mặt của hắn, dựa vào quá gần.
Có chút mê man, tại sao vậy chứ?
Vân Khinh ghét nữ nhân, Vân Khinh càng ghét mình. Động tác thân mật như vậy, đúng là..... Quá lạnh đi.
Vân Khinh vươn tay ra, Mai Vũ cảm giác được hành động của hắn, thuận tay xé y phục trên vai mình ra.
Mai Vũ đau thét chói tai, mắng to: “Khốn kiếp! Sắc tính đại phát sao!”
Đều biết! Đều biết hắn là một tên đại sắc lang. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Vân Khinh nghiêng đầu, nhổ một ít cỏ trong sơn động lên, nhíu mày: “Nếu như chân của gia không hư, nói không chừng thật sự làm ra chuyện kia đấy.”
—
Đáng chết, đây là kiểu trò chuyện gì vậy!
Chà xát chút cỏ kia trong tay, Vân Khinh dịch chuyển thân thể, cẩn thận nhìn miệng vết thương nói: “Ưm, quả nhiên, thật sự nếu không xử lý sẽ nhiễm trùng.”
Mai Vũ cau mày: “Nơi này lại không có vải sạch cùng nước nóng, không có biện pháp tiêu viêm. quên đi.”
Vân Khinh nhìn nàng, cúi đầu đột nhiên lại gần vết thương.
Mai Vũ kinh ngạc miệng mở lớn. Hắn muốn làm cái gì?
Chỉ thấy Vân Khinh lè lưỡi, liếm láp trên vết thương của nàng.
Trên vết thương truyền đến đau đớn, cùng cảm giác tê dại đầu lưỡi mang tới. Mặt của Mai Vũ lập tức đỏ ửng, kêu to: “Vân Khinh! Ngươi điên rồi sao!”
Hắn làm cái gì, làm không tốt đầu lưỡi sẽ nát hết a!
Mai Vũ vừa nói vừa muốn né tránh, Vân Khinh lại một phen ôm eo nàng, cũng không ngẩng đầu lên cảnh cáo nàng: “Đừng động!”
Trán của Mai Vũ rịn ra mồ hôi.
Không muốn...... Lại tiếp tục nữa.
Chuyện này tính là gì! Coi là gì!
Trên bả vai, còn truyền đến nhiệt độ của đầu lưỡi hắn, mang theo cảm giác ôn nhu không thành thật, cũng khiến cho người đau đớn.
Có thể thiếu tình bất luận kẻ nào, có thể lộ ra ôn nhu trước bất kỳ ai.
Lại duy chỉ không bao giờ nghĩ tới trước mặt nam tử này, toát ra một chút yếu ớt.
Rất nhiều năm, rất nhiều năm, nàng đã rất rõ ràng, Vân Khinh ôn nhu, Mai Vũ không đỡ nổi.
Bởi vì sau đó, giá cao sẽ phải trả, là bội số không thể tính toán.
“Đủ rồi! Ta không cần ngươi giả mù sa mưa chiếu cố. Mai Vũ ta không muốn nợ ngươi chút nhân tình nào!” Tức giận rống to ở trong sơn động vang lên.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn tiếng mưa rơi, hai người, đang lẳng lặng trong sơn động, ngừng tất cả động tác.
Trầm mặc......