Đi trên con đường lớn yên bình ngập tràn ánh mặt trời.
Bỗng dưng Mai Vũ có vô hạn cảm khái với vẻ đẹp mỹ lệ của mùa hạ.
Những gì mới xảy ra giống như một giấc mơ vậy.
Nàng vẫn còn sống, tay chân vẫn còn nguyên. Sau khi hiểu rõ sự lợi hại của Bách Bất Duy, nàng thật sự không nghĩ rằng lần thứ hai gặp hắn, mình vẫn còn sống.
Mắt sáng long lanh, Mai Vũ mỉm cười quay đầu lại, sau lưng nàng là một loạt những gương mặt lanh tanh, đen kịt của các…gia gia. (gia gia = ông nội, ông)
Mai Vũ lè lưỡi, xoay người định chạy thì đã bị người ta túm lại.
“Ha ha, thôn cô, ngươi có nên giải thích gì hay không?” Tạ Vãn Phong cười dịu dàng.
Mai Vũ sợ hãi lùi về phía sau. Chói, nụ cười sáng chói. Hu hu~ Tạ Vãn Phong, ngươi có cần cười đáng sợ vậy không?
Bổn cô nương đâu có làm gì đâu à…
“Cái này đâu thể trách ta, nam nhân kia là Bách Bất Duy đó. Ngươi cũng biết lúc đánh nhau trong tiên lâm, ta đã đối chiến với Bách Bất Duy còn gì. Tối hôm đó hắn đánh cược thua ta nên đã tha cho ta một mạng, còn nói là sẽ tới tìm ta, cho nên, hắn là hắn tới để trả thù.” Mai Vũ kết luận.
Những thứ không quan trọng thì không cần nói. Nàng đâu phải đồ ngốc, nàng nhất định sẽ không nói ra chuyện nàng đã chọc ghẹo nam nhân kia đâu.
Đúng, hắn tới trả thù, chắc chắn là tới trả thù. Ngươi coi đi, ngay cả hung khí cũng vác theo kia kìa.
Cả đám nam nhân đành khoanh tay trước ngực, cùng lúc thở dài.
Nếu đi trả thù, có ai lại cầm theo bức họa tìm kiếm khắp nơi trên đường cái chưa?
“Mà nè, Vãn Phong, Tử Nguyệt, các ngươi đã nói gì với đám nữ nhân kia vậy? Ta thấy các nàng điên cuồng xông tới nha.” Mai Vũ thấy bọn họ đều bày ra vẻ mặt nghi ngờ thì vội vàng nói lái sang chuyện khác.
Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt biết nàng đang đánh trống lãng, nhưng cũng đành chịu, không muốn ép cung nàng.
Dù sao có hỏi hay không thì phiền toái cũng đã tới rồi.
Mỉm cười, Hoa Tử Nguyệt nói: “Bọn ta nói với đám nữ nhân kia, Bách Bất Duy là công tử của một nhà giàu có, hắn đang tìm một nữ nhân đã chết, vì hắn không chịu nổi đả kích nên vẫn không tiếp nhận được sự thật. Hi vọng nữ tử nào có lòng tốt có thể trở thành Cập Thời Vũ của hắn, giúp hắn thoát khỏi khổ ải.”
Xung quanh thật ấm áp, hoa tươi nở rộ, có hoa có bướm, Mai Vũ nhìn gương mặt mỉm cười của Hoa Tử Nguyệt lại đột nhiên cảm thấy lạnh run.
Sao tự nhiên lại thấy lạnh như vậy chứ?
Hu hu, dám nguyền rủa nàng chết. Hoa Tử Nguyệt, ta nhất định sẽ cho thuốc xổ vào cơm ngươi ăn, vào trà ngươi uống!
Mai Vũ cười tươi, nói với những người phía sau nàng: “Nhanh lên nào, tìm khách điếm đi, phía trước là Bách Lý Phong Vân Thành rồi. Ta muốn thay nam trang!”
Mục Vô Ca cảm thấy mắt phải của giật lên liên tục, báo điềm xui, đau đầu nhìn nàng: “Ngươi đổi nam trang làm gì?”
Mai Vũ chống nạnh, nói: “Đương nhiên là tới thanh lâu rồi! Có lẽ còn được gặp Thành chủ của Bách Lý Phong Vân Thành nữa đó.”
Liễu Hành Vân khóc thét trong lòng: “Làm ơn đi! Ngươi đừng đi trêu chọc người khác nữa có được không hả?” _D[ien] đa`n L,ê Qí Đ/ôn
Thấy bọn họ tái mặt, Mai Vũ vui vẻ xoay lưng, hớn hở tung tăng dưới ánh mặt trời.
Một đám nam nhân ngốc!
Trước khi An Thiếu Hàn ra khỏi phòng, lúc nào hắn cũng lặng lẽ vuốt ve cây lược đào mộc kia.
Đêm đó, những lời Bạch Vi từng nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Ngươi là Vương Gia, ngươi nên biết ngươi không có quyền được yêu một người, ngươi chỉ có quyền yêu cả thiên hạ.”
Đúng vậy, hắn là Vương Gia, là An Vương của Tây Thự. Hắn yêu một người, cũng chỉ có thể để nàng ra đi.
“Cách biệt địa vị không phải là vấn đề, vấn đề là nàng không thể suốt đời sống cùng ngươi trong Vương Phủ, làm một Vương Phi tỉ mẫn chốn khuê phòng.”
Tiểu yêu tinh mà hắn yêu có một đôi mắt linh động, thích cười, thích đùa dai. Giống như tinh linh nhảy vào trong sinh mệnh hắn. Nếu có một ngày, nàng trở thành một đầm nước an tĩnh, vậy đó không còn là tiểu yêu tinh mà hắn yêu thương nữa rồi.
Bạch Vi nói không sai. Cách biệt địa vị không phải là vấn đề. Hắn có thể cưới nàng, nhưng lúc đó, hẳn nàng sẽ không còn là nàng nữa. Phải làm một Vương Phi mà mọi người kính ngưỡng, nàng sẽ rất mệt mỏi.
An Thiếu Hàn hiểu rõ, dù Bạch Vi không nói thì hắn vẫn hiểu. Nhưng muốn hắn buông tay, nói dễ hơn làm.
Nếu nữ tử kia có một cuộc sống vui vẻ, hắn cô đơn một chút thì có đáng là gì.
Sau khi tổn thương nàng, hắn mới mong nàng hạnh phúc. Nhưng bây giờ, nàng không cần hạnh phúc mà hắn cho, hắn biết.
Nhưng hiện tại! Giờ phút này! Hạnh phúc của nàng sắp vỡ tan rồi.
Đông Thần Hạo trở thành Vua. Đông Thần Thanh Vân gửi thư báo cho hắn rằng: Đông Thần Hạo muốn Mai Vũ.
Nàng là tiểu yêu tinh tự do trên giang hồ, sao có thể bị Đông Thần Hạo giam giữ chốn thâm cung? Đó là nơi còn đáng sợ và nguy hiểm hơn cả Vương Phủ.
Có lẽ Bạch Vi nói đúng, hắn không có quyền được yêu nàng. Nhưng hắn lại có thể vì yêu nàng mà làm một số chuyện.
Mỉm cười, áp cây lược đào mộc kia lên má, An Thiếu Hàn thì thầm: “Tiểu yêu tinh của lòng ta, ta không phải là một kẻ phụ tình. Ta đã nhận định thì cả đời sẽ không thay đổi. Đừng để bản thân gặp nguy hiểm, có được không? Nếu không, ta sẽ đối xử tàn nhẫn với nàng, trừng phạt nàng.”
Mai Vũ, tình yêu của ta vẫn luôn tàn nhẫn. Ta biết, ta luôn biết điều đó. Nhưng đây là cách ta yêu nàng. Đừng xảy ra chuyện gì hết, nếu không, cho dù phải dùng những cách độc ác, ta vẫn phải nhốt nàng bên cạnh mình, bảo vệ nàng an toàn. /D_[ien] đa=n,lê Quí Đo^n
Có lẽ, đối với An Thiếu Hàn, hắn không cần Mai Vũ phải hiểu hắn. Yêu cũng được, hận cũng chẳng sao. Dù Mai Vũ có cảm giác gì với hắn, hắn cũng không có cách nào đáp lại.
Vì hắn là một Vương Gia, khi Vương Gia làm bất cứ việc gì cũng đều nhận được những ánh mặt đặc biệt, được đối xử đặc biệt.
Hắn là Vương Gia, sao có thể có thê tử? Hắn chỉ yêu chính mình. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Hắn là Vương Gia, sao hắn phải để ý đến cảm nhận của người khác? Hắn chỉ quan tâm chính hắn thôi. Tất cả mọi người đều cho là thế.
Có lúc, hắn đã từng thống hận vị trí này.
Cũng vì hắn là Vương Gia, nên tiểu yêu tinh của hắn cho rằng hắn không cần gì cả, ngay cả cơ hội để thử cũng không cho hắn mà đã dễ dàng buông tha tình yêu của hắn.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại cảm thấy có chút may mắn vì mình là Vương Gia.
Nếu thân phận này có thể chống đỡ một khoảng trời cho nàng, vậy thì hắn tình nguyện giữ vững vị trí tịch mịch này.
Đứng dậy, An Thiếu Hàn cẩn thận cất cây lược vào ngực trái, phủ thêm một cái áo choàng đen rồi đẩy cửa ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu xuống, phủ lên gương mặt tuấn dật của hắn, ôm lấy dáng người kiên định của hắn.
Quản gia bước tới, nhìn bóng lưng to lớn kia, khẽ hỏi: “Vương Gia, người quyết định rồi sao?”
Trên hành lang gấp khúc vắng vẻ, An Thiếu Hàn nhìn hắn, cười nhẹ: “Ừ, sắp có chiến tranh rồi. Ta muốn ra chiến trường, Vương Phủ này, đành giao lại cho ông quản.”
Bóng dáng vị quản gia già có vẻ cô đơn, khẽ đáp: “Dạ”
Vương Phủ này, lại sắp phải trải qua những ngày hiu quạnh rồi.
Ông còn nhớ, lúc trước nơi này vẫn còn vô cùng náo nhiệt. Nhưng bây giờ, lại cảm thấy như cảnh còn người mất.
Bình định biên cương, người đi rồi, không biết sẽ mất bao nhiêu năm tháng.
Tại sao Vương Gia lại cố chấp như vậy chứ? Rõ ràng Hoàng Thượng đã nói muốn ngài ở lại Kinh Đô mà./D_[i/en] đ/a=n,lê Q/uí Đo^n
“Vương Gia, tại sao người nhất định phải ra tiền tuyến?” Lão quản gia giương mắt nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, trong lòng chua xót, hỏi.
Ông đã ở Vương Phủ rất nhiều năm, cũng tận mắt thấy vị Vương Gia này dần trở thành một người cô độc, yên lặng cùng hắn lớn lên.
An Thiếu Hàn cười, hỏi lại: “Quản gia, ông còn nhớ mấy tháng trước trong Vương Phủ có một nha hoàn tên là Tiểu Vũ không?”
Quản gia lau đi lão lệ trên mặt, đáp: “Nhớ, nhớ chứ. Đó là một cô nương tốt, vô cùng hoạt bát.”
Trong đôi mắt An Thiếu Hàn, hắn thấy bóng mình bị kéo ra rất dài, vô cùng dài.
Những cánh hoa bay của tháng bảy mơ hồ lướt qua tấm lưng kia.
Tóc đen phất phơ, hắc y tung bay, hắn nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
“Tử Ngọc Bảo Trâm bây giờ là của nàng. Quản gia, tuy ta là Vương Gia, nhưng có đôi lúc ta cũng sẽ làm những chuyện không phù hợp với thân phận của mình. Nhiều năm rồi, ta chưa từng làm qua những chuyện như vậy, nhưng lần này, ta sẽ kiên trì tới cùng.”
Tiếng nói của hắn trôi theo cánh hoa bay trong buổi chiều yên tĩnh ở Vương Phủ, bay qua rừng hoa đào, vẫn quẩn quanh trong cái Vương Phủ lạnh lẽo này.
Một khắc kia, tất cả ấm áp đã lìa xa.
Trong mắt quản gia đong đầy nước mắt, ông nói với bóng lưng vẫn đang dần đi xa: “Vậy thỉnh Vương Gia hãy kiên trì tới cùng.”
Cố chấp sao?
Cách đây không lâu, có một người đã rất cứng đầu, cực kì ngu ngốc.
Trong mắt của quản gia, bóng lưng An Thiếu Hàn giờ đây lại cao lớn dị thường.
Xen lẫn trong những lo lắng chồng chất, trong mắt ông cũng tràn đầy nước mắt vui mừng.
Vương Gia, người cuối cùng cũng có hơi thở của nhân gian rồi. Cũng giống như những nam tử khác trên thế gian, có Thất Tình Lục Dục.
Vương Gia có thể bảo vệ quốc thổ một phương, đương nhiên là vĩ đại. Nhưng Vương Gia có thể vì một nữ nhân mà chống đỡ cả một khoảng trời đất, dường như lại càng thêm vĩ đại.