Tạ Vãn Phong nhìn trái cây hồng hồng trong bát, hỏi: “Nàng cho bọn ta ăn cái gì vậy?”
Mai Vũ tức giận đáp: “Là thuốc độc, cực độc.”
Tạ Vãn Phong bĩu môi, uống một hớp lớn, nói: “Bổn thiếu gia bách độc bất xâm, vừa lúc đây là món khai vị.”
Liễu Hành Vân khinh thường liếc nhìn hắn: “Bày đặt! Có gan thì ngươi uống rượu của Mai Vũ đi.”
Tạ Vãn Phong đá móc qua, Liễu Hành Vân né, một cước kia đá vào chân Hoa Tử Nguyệt. Hoa Tử Nguyệt chớp mắt im lặng thu chân về. Lại nghe một tiếng “bốp”, nhưng là từ hướng Vân Khinh truyền qua.
Năm nam nhân ngồi quanh bàn liếc nhìn nhau, trên bàn thì bình tĩnh bưng cháo, dưới bàn thì đang “trình diễn võ thuật”.
Mai Vũ đau đầu, nâng trán, hít sâu rồi lại hít sâu, sau đó vỗ bàn rống to: “Lúc ăn thì ngồi yên cho ta!”
Năm nam nhân bị dọa lập tức cầm bát cháo cúi đầu bắt đầu ăn.
Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của nàng.
Điều này cho thấy, chúng ta không nên chọc tức nữ nhân, đặc biệt là thôn cô tôn thờ vũ lực. Vì khi nàng phát lực sẽ sử dụng nó vào âm thanh…
Mai Vũ xoay lưng định ra ngoài.
“Nàng đi đâu đó?” Liễu Hành Vân hỏi khẽ.
Bách Bất Duy nhíu mày đáp: “Nói lớn lên chút, tai ta vẫn còn ong ong, không nghe rõ.”
“Ta hỏi nàng đi đâu đó!” Liễu Hành Vân gào lên.
Mai Vũ dừng chân, bốn nam nhân hoảng sợ bỏ bát xuống, hung hăng đập vào đầu hắn.
“La lớn như vậy làm cái gì! Muốn chết hả!” Tạ Vãn Phong nổi giận.
Liễu Hành Vân âm thầm rơi lệ.
Mẹ nó, không phải kêu ta nói lớn sao!
Các ngươi không đánh Bách Bất Duy đi, chỉ chuyên ăn hiếp kẻ văn nhã lịch sự như ta.
Mai Vũ xoay người lại, cười nói: “Ta ra ngoài làm gì cũng phải báo sao?”
“Không, không cần, bọn ta chỉ lo lắng cho nàng thôi mà.” Bách Bất Duy cười lấy lòng.
Vân Khinh chỉnh lại quần áo của mình, nhẹ nhàng nói với Mai Vũ: “Đi đi, nhớ giữ nóng cháo. Tuy bây giờ trời nóng nhưng ăn cháo nóng vẫn ngon hơn.”
Mai Vũ đỏ mặt, nhỏ giọng đáp lại: “Dạ, sư huynh, muội đi đây.”
Quả nhiên vẫn là sư huynh hiểu nàng nhất, cái gì cũng không qua mắt huynh ấy được.
Mấy nam nhân nhất thời hiểu ra, cả đám sùng bái nhìn Vân Khinh.
Quả nhiên vẫn là Vân Khinh có thể áp chế Mai Vũ.
Đêm bất ổn đã tới.
Ngày mai sẽ là lúc xuất chinh.
Bưng cháo, Mai Vũ cố gắng tránh mặt người khác. Nàng đi tới vài bước, ngẫm lại rồi lại lui về. Lúc nàng xoay lưng định rời khỏi thì bị người ta kéo lại.
Mai Vũ giật mình, suýt chút nữa ném luôn cái bát trên tay đi.
Thiên Điểu nhíu mày giữ chặt bát cháo, bực bội nói: “Ngươi không có mắt à?”
Mai Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng còn tưởng bị binh lính nào đó bắt được, vừa định mở miệng giải thích.
“Đệ đi đường sao không phát ra tiếng động chứ.” Mai Vũ hỏi gằn.
“Ta có phát ra tiếng, chỉ là do ngươi quá chuyên chú nên không phát hiện.” Thiên Điểu lạnh lùng đáp trả.
Trong khoảng khắc, trong đầu Mai Vũ lóe lên một cảnh tượng.
Những lời này, có phải có ai đó từng nói với nàng câu này không? Trước mắt có chút mơ hồ, Mai Vũ lắc đầu, nhìn Thiên Hòa hỏi: “Sao đệ lại ra đây?”
Thiên Điểu trả bát lại cho nàng, hít sâu một hơi, nói: “Không có gì, đoán là ngươi không có gan nên đến xem ngươi đáng thương ra sao.”
Mai Vũ ngẩng cao đầu, bướng bỉnh cãi lại: “Ai nói ta không có gan?”
“Có gan thì vào đi!” Thiên Điểu cười khiêu khích.
Trong lòng Mai Vũ tức giận trào dâng, không biết dũng khí từ đâu ào tới.
Ách, nói là dũng khí thì cũng không thích hợp cho lắm. Phải là xúc động.
Trong lúc xúc động nhất thời, Mai Vũ chạy tới ngoài trướng của An Thiếu Hàn.
Bồi hồi ngoài trướng của An Thiếu Hàn một lúc, quay đầu nhìn xem Thiên Điểu đã đi chưa, Mai Vũ khẽ cắn môi, cất tiếng hỏi: “Thiếu…Vương Gia, người có ở đó không?”
Quá căng thẳng, xém chút nữa Mai Vũ đã gọi Thiếu Hàn, lúc chỉ mành treo chuông, nàng cố gắng nén lại.
Bên trong có tiếng vật gì đó ngã xuống.
Tiếng đó, đúng là tiếng đồ vật bị rơi.
Vì nghe tiếng Mai Vũ, An Thiếu Hàn hoảng hốt đánh rơi chén nước trái cây.
An Vương trước nay vẫn bình tĩnh, lần đầu tiên thấy hỗn loạn như vậy.
Vội vàng chỉnh trang lại một lượt, hồi lâu sau bên trong truyền ra tiếng của An Thiếu Hàn: “Ta đây.”
Sau khi Mai Vũ bước vào đã thấy An Thiếu Hàn bình tĩnh ngồi trên ghế.
Mai Vũ cảm thấy căng thẳng nhưng lại cố ý làm ra vẻ tự nhiên, nói: “Mùa hè mà mắc bệnh phong hàn thì sẽ rất phiền phức. Vừa lúc ta nấu cháo, nghe bọn họ nói chủ tướng bị bệnh sẽ vô cùng rắc rối. Bọn họ kêu ta mang qua chứ không phải tự ta muốn mang cháo qua đâu nhé.”
Mai Vũ nói xong, thật muốn tự cắn lưỡi mình.
Làm ơn đi! Đây là giấu đầu lòi đuôi đó, nghe sao cũng giống lạy ông tôi ở bụi này!
Hu hu! Ngươi đúng là thôn cô ngu ngốc mà!
An Thiếu Hàn vụng trộm cười sau đó nhìn thẳng vào nàng, nói: “Vậy phiền cô nương đã bưng tới cho ta.”
Mai Vũ để bát cháo xuống, không biết nên làm gì tiếp theo.
Hiếm khi được ở riêng với hắn, nàng…không muốn rời đi ngay. \dien_dan\Le/quy/don
Đứng gần hắn như vậy, Mai Vũ có thể ngửi thấy mùi hương mê người nhưng chứa đầy nguy hiểm của riêng hắn. Còn thoang thoảng mùi Dạ Lan Hương thanh khiết, hắn tắm bằng cái gì mà thơm thế không biết!
“Ta không dùng gì để tắm hết.”
Có tiếng nói từ bên cạnh truyền đến, làm cho Mai Vũ đơ ra.
Một lúc sau nàng mới phát giác bản thân đã nói ra những gì trong lòng mình nghĩ.
“A, a? Thật…thật xin lỗi.” Mặt Mai Vũ đỏ bừng, nàng ngại ngùng xin lỗi.
Trời ơi, cho một tia sét đánh chết con đi.
Quá dọa người rồi!
An Thiếu Hàn chỉ cười, cuối đầu ăn một hớp cháo, hắn chỉ vào thứ bên trong hỏi: “Đây là gì vậy?”
“A…là cẩu kỷ. Mùa hè ăn cháo này mới có lợi.”
“Ha ha, thế à? Ta sẽ uống hết.”
“Ta không biết làm nhiều loại cháo, nếu ăn không ngon thì đừng miễn cưỡng.” Mai Vũ đỏ mặt bất an nói.
Nàng giống như một đứa bé vừa làm được một việc tốt đang mong chờ người lớn khích lệ.
“Ăn ngon lắm, đây là loại cháo ngon nhất ta từng ăn.” An Thiếu Hàn bưng cháo, nói khẽ.
Thật ra, hắn chưa từng ăn cháo.
Chưa từng có ai nấu cháo cho hắn. Người trong Vương phủ chỉ biết cho hắn ăn tổ yến, bào ngư. Loại cháo bình thường này bọn họ cảm thấy hắn không cần.
Nhưng nhiều người không biết hắn rất muốn có người nấu cho hắn ít cháo, làm chút rau xanh. Hắn rất muốn hưởng thụ hạnh phúc bình thường kia một lần.
Thì ra…có người nấu cho mình một bát cháo là cảm giác tốt đẹp như thế này.
Treo lên môi nụ cười hạnh phúc, An Thiếu Hàn nói với Mai Vũ: “Cảm tạ nàng.”
Trong nháy mắt, Mai Vũ như bị lạc trong nụ cười đó.
Bồ Tát, đây là lần đầu tiên con thấy chàng hạnh phúc như vậy.
Mặt Trời chói mắt của con lộ ra vẻ mặt hạnh phúc trước mặt con.
Bồ Tát ơi, con cầu mong sẽ có một người xuất hiên. Một người có thể khiến chàng luôn mỉm cười. Con nguyện dùng hai mươi năm cuộc đời để giữ lấy nụ cười của chàng. Dù cho người mang đến hạnh phúc cho chàng có phải là con hay không.
Cúi đầu, Mai Vũ không dám nhìn nụ cười rực rỡ kia. Nàng sợ mình sẽ hòa tan trong nụ cười của hắn.
Mực trên bàn dường như đã hết, Mai Vũ vội vàng nói: “Hết mực rồi, ta mài giúp ngài.”
Không đợi An Thiếu Hàn trả lời, Mai Vũ lập tức đoạt nghiên mực đi.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, bầu không khí trở nên thật mập mờ.
Bát cháo trên tay đã hết sạch, An Thiếu Hàn vẫn bưng nó.
Hắn cứ thế yên lặng ngắm nàng, hình như cũng rất là hạnh phúc, Hãy để giây phút đẹp đẽ này dừng trôi một lát.
Ban đêm, ánh sáng chíu rọi hai bóng người trong trướng, mang đến cảm giác vô cùng ấm áp.
Thiên Điểu đứng bên ngoài lẳng lặng quan sát cái trướng kia.
Vừa nãy lúc nó đỡ Mai Vũ đã cho Liên Tâm Quả vào đó. Nãy giờ lâu vậy chắc hắn đã ăn rồi.
Cắn môi, Thiên Điểu bỗng có chút mờ mịt. Càng lúc nó càng không biết mình làm vậy có đúng hay không?
Nữ nhân kia không hề giống trong tưởng tượng của mình.
Dường như nàng là một người rất dịu dàng. Tuy là sát thủ nhưng lại vô cùng thiện lương. Nhưng càng như thế càng đáng sợ chăng?
Vì nó cảm nhận được sự ấm áp từ nàng.
Thiên Hòa, đệ cũng cảm nhận được sự ấp ám kia nhỉ. Không giả dối, không vụ lợi là cảm giác ấm áp thành tâm thành ý.
Thiên Hòa, đệ có thể nói cho ta biết ta đã làm đúng hay sai?