“Ha ha, cô nương, ta nghĩ đi người nhầm nơi là ngươi đi. Hiện tại thừa nhận sai lầm rời đi, vẫn còn có cơ hội.” Nam tử trước cửa nói.
Trên trán Mai Vũ đã hiện đầy mồ hôi.
“Ta nghe không hiểu ngươi nói gì, ta chính là chủ nhân gian phòng này.”
Cũng không nói ta là Thượng Quan Diêu, bắt đầu từ hôm nay bắt đầu, gian phòng này họ Mai, tên Vũ. Ta vẫn là một hảo nữ nhân thành thực.
Ông trời ơi! Mặt đất ơi!
Chuyện này chỉ có thể nhắm mắt đưa chân như vậy thôi.
Ô
muốn trách thì trách nàng rảnh rỗi không có việc gì, chết tốt không chết tối qua lại trêu học nam nhân này.
Vị công tử bóng lưng rất tuấn tú, chính diện cũng rất đẹp trai này.
Chúng ta có điều gì hiểu làm có phải hay không.
Ngươi là người ôn nhu có đúng hay không? Ngươi nhất định nhất định không phải là cái tên nhị lâu chủ khủng bố của Vô Vân Lâu có đúng hay không?
Hoa Tử Tiêu dựa vào bên cạnh cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ha ha, không nghĩ tới lại gặp mặt đấy.
Đây là không phải là trời cao quyến luyến chứ?
“Nếu chúng ta đều không đi nhầm nơi, như vậy ta có phải hay không nên gọi ngươi một tiếng nương tử?” Hài hước nói, Mai Vũ từ trong giọng nói ôn nhu của hắn, nghe không ra một tia tức giận.
Không đúng nha, ngày hôm qua nàng ở cùng ba nam nhân gây họa kia. Cao thủ liếc mắt một cái nên biết mình là ai.
Nếu không thì nhị lâu chủ này cũng chỉ biết giết người, không hỏi chuyện giang hồ.
Mai Vũ cười khan hai tiếng, nói: “Ha ha, không nghĩ tới ngươi lại là nhị lâu chủ, gọi ta Diêu Diêu là được rồi, không cần gọi nương tử.”
Hoa Tử Tiêu đóng cửa lại tiến tới gần, Mai Vũ không tự chủ rụt về phía sau.
Nam nhân này xông về phía mình.
A a a!!!
Ngươi muốn làm gì! Cô nương ta muốn kêu a!
Hoa Tử Tiêu thấy vẻ mặt kích động của nàng, trong lúc nhất thời tâm ý trêu đùa nổi lên, bước qua nắm lấy bả vai nàng.
Cố ý dán sát cổ của nàng, nhẹ giọng nói: “Bất quá, ta vẫn thích gọi ngươi nương tử hơn. Dù sao, hôm nay chúng ta sẽ bái đường thành thân.”
Khóe miệng Mai Vũ lập tức co rút, nhất thời không khống chế được, hét lớn: “Nhanh như vậy! Cô nương ta còn chưa chuẩn bị tốt đâu!”
Cô nương ta còn chưa chuẩn bị đạo cụ tự sát đâu!
Hoa Tử Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vặn vẹo, cũng nhịn không được nữa nở nụ cười.
Ánh mắt hắn nheo lại rực rỡ, Mai Vũ nhìn ngây dại.
Ở trong lòng từng lần một cảnh cáo mình, nam nhân này rất nguy hiểm.
Nam nhân này, trong một đêm, giết 72 đại cao thủ các môn phái, nhưng một giọt máu cũng không rơi.
Nam nhân này, một mình xông vào Thượng Gia Bảo, dưới sự bao vây của hơn ba trăm tiễn thủ, nhẹ nhàng mang theo đầu của Thượng Gia Bảo chủ đạp trăng mà xông ra ngoài.
Nam nhân này tiếp nhận nhiệm vụ đơn độc, không có một lần không hoàn thành hoàn mỹ.
Muốn giết bao nhiêu người, liền giết bấy nhiêu.
Muốn giết ai, chính là giết người đó.
Cũng không liên lụy thêm một người, không giết ít một người, cũng không giết nhiều một người.
Vô Vân Lâu nhị lâu chủ ── Hoa Tử Tiêu
Bách hoa thổi lướt qua lạc trần, ngọc tiêu một phen câu hồn người. Câu Hồn Tiêu ── Hoa Tử Tiêu
Danh tiếng của Câu Hồn Tiêu trên giang hồ hiển hách dị thường.
Chẳng qua là ít có người biết hắn còn là nhị lâu chủ của Vô Vân Lâu. Đây là sau này, Mục Vô Ca nói cho nàng biết.
Nhưng nam tử nguy hiểm như vậy, cười lên lại dị thường ôn nhu.
Khi Mai Vũ ở bên cạnh hắn, vô luận như thế nào cũng không thể cảm thấy nguy hiểm.
Cảm giác, nam nhân này rất ôn nhu, sẽ không làm thương tổn nàng.
Cười đủ rồi, Hoa Tử Tiêu thở ra một hơi, hơi cúi đầu xuống một chút, hỏi nàng: “Hiện tại, tiểu nha đầu Mai Vũ, có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tiếng sấm giữa trời quang, Mai Vũ vinh quang bị đập trúng.
Ô, bại hoại, ta biết ngay mà, ngươi biết ta là ai!
Còn giả vờ không biết! Bại hoại! Bại hoại! Bại hoại!
Mai Vũ bĩu môi, mắt không phải là mắt, lỗ mũi không phải là lỗ mũi nói: “A, cái này thì có cái gì phải giải thích. Ngươi nhìn không ra sao? Ta cứu vớt tình yêu của một cô nương, tự mình nhảy vào trong hầm.”
Hoa Tử Tiêu mỉm cười: “Nói như vậy, Thượng Quan Diêu cùng chân mệnh thiên tử của nàng chạy trốn?”
Mai Vũ gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Tóm lại, ta tới thay thế nàng, ngươi không cần tìm nàng phiền toái.”
“Cởi quần áo.” Hoa Tử Tiêu mỉm cười, ôn nhu nói.
Mai Vũ ngẩn ra, không thể tin được nhìn hắn: “Nói, nói cái gì!”
Hoa Tử Tiêu mỉm cười: “Không phải nói muốn thay thế nàng sao? Thay thế nàng cùng ta lên giường cũng có thể chứ? Hay là muốn ta đi giết Thượng Quan Diêu cùng tình nhân của nàng.”
Khóe miệng Mai Vũ cứng đờ.
Hành Vân...... Nhất định đánh không lại hắn. Hơn nữa, chuyện mình đáp ứng rồi, không được thay đổi. Càng không thể liên lụy bất luận kẻ nào.
Nhưng Mai Vũ vẫn cảm thấy rất ủy khuất, cắn môi, Mai Vũ run rẩy đưa tay về phía y phục của mình.
Nước mắt đang lóe lên trong mắt. Nàng rất sợ, rất sợ.
Cởi áo khoác ra, Mai Vũ làm thế nào cũng không thể cởi xuống nữa.
Bốn phía không có gió, cũng rất lạnh.
Mai Vũ lạnh cả người run rẩy.
Nàng là kẻ đần độn, nàng căn bản không dứt khoát được như vậy.
“Động, động thủ đi. Tự ta không được, cho nên ngươi tới động thủ đi.” Mai Vũ không dám ngẩng đầu, trên khuôn mặt trắng hồng tràn đầy kiên quyết. Nhắm mắt lại, ngoan tâm nói ra một câu như vậy.
Hoa Tử Tiêu lắc đầu, yên lặng tiến lên, đưa tay kéo lại áo khoác cho nàng.
Nha đầu ngu ngốc này, cần gì chịu khổ như vậy.
Mai Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Sao, làm sao vậy?”
Hoa Tử Tiêu sờ sờ tóc của nàng, khóe miệng câu khởi một tia ôn nhu: “Nha đầu ngốc, nếu hôm nay ngươi gặp không phải là ta, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”
Mai Vũ nghe rõ lời của hắn, thở phào nhẹ nhõm đồng thời, dũng khí cũng xuất hiện trở lại.
Nước mắt không bị khống chế chảy ra, lau như thế nào cũng không hết.
“Ô, cái tên khốn kiếp này.”
Hoa Tử Tiêu nhìn nàng khóc thê thảm, thật sự cũng có một loại xung động muốn khóc.
Ta cũng không làm gì ngươi, ngươi khóc cái gì a.
Tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, Hoa Tử Tiêu lại không nhịn được đùa giỡn nàng: “Bộ dạng này của ngươi, ta sẽ không nhịn được giày xéo ngươi.”
Mai Vũ sợ hãi lập tức giảm thấp tiếng khóc xuống, Hoa Tử Tiêu không biết làm sao, lại nói: “Lừa gạt ngươi đó. Được rồi, đừng khóc, ta lại không khi dễ ngươi.”
“Ngươi liền khi dễ ta rồi.” Mai Vũ kiên định nói
“Hảo, hảo, ta sai lầm rồi, ta khi dễ ngươi rồi. Vậy nha đầu Mai Vũ của chúng ta đại nhân đại lượng. Không nên so đo được không?”
Mai Vũ lúc này mới nín khóc mà cười.
Mặc cho nàng cho hả giận lau hết nước mắt nước mũi lên quần áo đắt tiền của hắn, một hồi lâu, Hoa Tử Tiêu mới buông nàng ra. Mỉm cười nói: “Mặc dù ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng thực hiện trao đổi, ngươi phải theo ta đi đến cuối sinh mạng. Như vậy, ta mới có thể đi cầu lâu chủ, bỏ qua cho Thượng Quan Diêu.”
Trái tim Mai Vũ đập chậm một nhịp. Nghĩ tới người ôn nhu như vậy, sẽ phải lập tức chết đi, tâm cũng khó chịu theo.
“Được, muốn ta cùng ngươi làm cái gì đều được.” Mai Vũ gật đầu.
Hoa Tử Tiêu nở nụ cười, kéo tay của nàng: “Vậy chúng ta đi thôi, ta muốn cuối cùng trải qua cuộc sống yên tĩnh một chút. Muốn làm phiền nương tử theo cùng.”
Mai Vũ đỏ mặt phản bác: “Ai là nương tử của ngươi a! Ít đắc ý.”
Trước khi đi, Mai Vũ cởi linh đang rên tay xuống.
Vô Ca, ta nghĩ, ta không cần linh đang này rồi.
Bởi vì Vô Vân Lâu nhị lâu chủ, là một người vô cùng ôn nhu. Ít nhất, trong mắt ta, hắn thật sự, vô cùng ôn nhu. Ta tin tưởng hắn sẽ không mảy may đả thương ta.
“Ngươi muốn đi, hay là bay?” Mở cửa sổ ra, trong nắng sớm, Hoa Tử Tiêu với mềm mại như hoa nói.
Ngoài cửa sổ, một vài chuỗi hoa màu tím rối rít rơi trên người hắn, chiếu rọi nụ cười ôn nhu của hắn.
Mai Vũ cũng cười theo: “Đương nhiên là bay. Tử Tiêu muốn dẫn ta bay sao?”
Giang hai cánh tay, Hoa Tử Tiêu kêu nàng: “Nha đầu, phải nắm chặt a, té xuống ta không phụ trách.”
Mai Vũ vui vẻ nhào qua.
Trong lồng ngực Tử Tiêu, là cảm giác phong. Hương dạ quế không tiêu tan, trên người Tử Tiêu là hương hoa quế.
Gió nhẹ ôn nhu, tùy thời sẽ tiêu tán, hương dạ quế thơm ngát lại lúc nào cũng vờn quanh.
Tử Tiêu chính là khi gần khi xa như vậy.
Mai Vũ lẳng lặng đứng trong ngực hắn, cảm thụ ôn nhu.
“Muốn bay nhanh một chút nha. Ta còn muốn đi uống rượu hoa quế đấy.”
“Tuân lệnh.”
Giờ khắc này, trời đất bao la, chỉ còn lại hai người.
Hoa Tử Tiêu ôm chặt người trong ngực, mỉm cười.
Đủ rồi, như vậy là đủ rồi. Điểm cuối của sinh mệnh, có thể gặp được người rực rỡ như nàng, như vậy đủ rồi.
Trời cao vẫn là thương xót hắn, cho hắn kỳ ngộ như vậy.
Trong thành Dương Châu, hoa bay vô số, lướt qua tay biết bao người. Nữ tử này cùng nam tử này, phải miêu tả bức tranh của bọn họ như thế nào đây?
Cũng không ai biết.
Nhưng Mai Vũ lại biết, vô luận như thế nào, quá trình cũng sẽ là mỹ lệ, kết cục, liền lưu đến cuối cùng suy nghĩ tiếp thôi.
Giờ khắc này, chỉ cần hưởng thụ ôn nhu của nam tử này, là tốt rồi.