“Ha ha, nha đầu của ta thật là hỏi vấn đề kỳ quái đấy. Bất quá, Tử Tiêu vĩ đại sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của nha đầu nhà ta. Bởi vì Vô Vân lâu hữu Vân.”
Mai Vũ không hiểu lắc lắc đầu.
Vô Vân lâu hữu Vân, có ý tứ gì?
Sáng sớm khi tỉnh dậy, Mai Vũ nhắm mắt lại, liền nghĩ tới giấc mơ đêm qua.
Giấc mơ đêm qua không thể chân thực so với mấy ngày trước. Lại làm cho Mai Vũ ngoài ý muốn thiết thực.
Ngày có chút âm u, nhưng Mai Vũ lại kiên trì muốn đi lên đỉnh Vân Nhai.
“Sư muội, tại sao nhất định hôm nay phải đi lên?” Vân Khinh dắt tay nàng đi lên trên, không hiểu hỏi.
Mai Vũ cúi đầu, một hồi lại ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn: “Sư huynh, ngươi nghe qua một truyền thuyết chưa?”
Vân Khinh nghi ngờ: “Truyền thuyết gì?”
“Cuối mây, đỉnh vách đá. Cách thần minh ba thước. Nếu người muốn nguyện vọng kiếp sau được ưng thuận, hãy khắc lại trên đá.” Mai Vũ nắm chặt tay của hắn, nghiêm túc nói.
Vân Khinh buồn cười, tuy vậy, cũng không cần dưới dạng thời tiết này đến đây chứ.
“Thế nhưng có quan hệ gì với dạng thời tiết này?”
Mai Vũ nhìn trời: “Bởi vì trời mưa, Thần tiên chưởng quản mưa sẽ xuất hiện. Nếu bình thường, ta sợ thần minh sẽ không đi ngang qua nơi này.”
Quay đầu lại, Mai Vũ nhìn dưới chân núi, một mảng lớn màu vàng hoa cải dầu cười.
Thật là đẹp. Ở nơi như vậy, hứa nguyện nhất định sẽ thực hiện được.
Vân Khinh nhìn dốc núi xa xa, vừa định nói với Mai Vũ, đi trước thăm dò đường một chút. Mai Vũ liền buông tay hắn ra, chạy, vừa chạy vừa kêu: “Vân Khinh sư huynh, chúng ta so xem, người nào tới đỉnh Vân Nhai trước nhé. Người nào tới trước, sẽ phải cho đối phương một đại kinh hỉ.”
Vân Khinh bật cười, đuổi theo.
“Nhất định là ta tới trước, sư muội.” Thi triển khinh công, Vân Khinh rất nhanh vượt qua nàng.
Xoay người lại, lộ ra nụ cười ôn nhu với nàng: “Sư muội, ta sẽ cho ngươi một đại kinh hỉ.”
Nụ cười kia, mặc dù ôn nhu, lại cổ quái như trước đây.
Trong nụ cười của hắn, Mai Vũ dần dần ngừng cước bộ.
Sư huynh, chúng ta. . . . . . Một lời đã định.
Mai Vũ nhìn thân ảnh của hắn dần dần đi xa.
Từ bên người lấy tiêu ra, nắm ở trong tay.
“Đều đi ra đi.”
Một nhóm người từ trong núi rừng bên cạnh chui ra.
Mai Vũ dõi mắt qua. Thật sự là rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đấy.
Đây chính là giang hồ nhân sĩ tổ chức đội ngũ chinh phạt sao? Thật đúng là hạng người gì đều có. Mọi người vì cùng chung lợi ích, thì ra thật sự có thể bất kể hiềm khích lúc trước cùng đi đến một nơi đấy.
“Ngươi còn rất thức thời, không liên lụy người khác.” Thanh âm của một nữ tử vang lên.
Mai Vũ nắm chặt tiêu trong tay.
Dõi mắt qua, Thượng Quan Diêu cùng Liễu Hành Vân, Tạ Vãn Phong đứng chung một chỗ.
Trong lòng run lên.
Nguyên lai, Thượng Quan Diêu cũng chưa chết.
Ba người này, hợp lại diễn trò.
Mai Vũ luôn luôn biết, nhiều khi, có bài thứ, yếu ớt không chịu nổi một kích. Chẳng qua là khi nghiệm chứng được việc thực thì Mai Vũ lại không có đầy đủ dũng khí để không đau lòng.
Liễu Hành Vân cùng Tạ Vãn Phong đều không nhìn nàng.
Mai Vũ cũng chỉ nhìn hai người kia một cái.
“Quá khen, ngươi đây là đang tôn kính ta sao. Thiệt thòi ta còn thời khắc nghĩ tới giết ngươi, không nghĩ tới ngươi sùng bái ta như thế.” Mai Vũ nói xong câu đó, sắc mặt Thượng Quan Diêu liền thay đổi rồi. Mắt thấy nàng suy yếu sắp sửa ngã xuống, bất quá, nàng không có ngã xuống, Liễu Hành Vân đỡ nàng.
Mai Vũ quay đầu sang một bên, ở trong đám người, tìm kiếm.
Một người áo lam, phía sau đám người thản nhiên đi tới.
Tóc hắn, có hơi cuồn cuộn nổi lên, mắt của hắn, ôn nhu nhìn quanh.
Sẽ không sai, là hắn đấy.
Hoa Tử Tiêu. . . . . .
Sắc mặt của Mai Vũ, thời điểm mỗi một bước hắn tới gần, cũng tái nhợt xuống, nhưng hắn cũng không đi tới.
Chẳng qua là xa xa nhìn nàng.
Mai Vũ ngẩng đầu lên, hỏi hắn: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Người kia ôn nhu cười một tiếng, nói với nàng: “Có bản lãnh, tới đỉnh Vân Nhai đi, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.”
Xoay người, hắn không chút kiêng kỵ bỏ đi.
Mai Vũ muốn đuổi theo, lại có người một kiếm đâm tới đây, tiêu của Mai Vũ trong không trung vẽ một đường, một chiêu vừa nhanh vừa mạnh đâm về người tới.
Gió nâng sợi tóc đen của Mai Vũ lên, bạch y trên người phiêu đãng, hoa văn màu đỏ trên y phục giờ khắc này, tựa hồ có ý thức, hết sức xinh đẹp.
Mai Vũ mỉm cười, làm như khinh miệt nhìn mọi người một cái. Cười nói: “Hôm nay, Mai Vũ ta ở chỗ này nhận chiêu của các ngươi. Cùng lên đi.”
Tạ Vãn Phong cảm thấy, có thứ gì đó, bên ngực trái rách ra, chảy ra máu đỏ tươi.
Cái nhìn kia coi thường nhân thế, bắn ngược ra, cũng có thân ảnh của hắn đấy.
Nguyên lai, khi hắn đi vào trận này, hắn trong mắt nàng, chỉ còn sót lại bộ dáng xám trắng như vậy.
Nắm chặt quả đấm, Tạ Vãn Phong biết, giờ khắc này, hắn không còn đường quay lại nữa rồi.
Rốt cuộc, là bại bởi thế tục. . . . . . ,
Không có ai nói thêm lời nào, cũng không có ai kéo màn bắt đầu chiến sự. Chẳng qua là ngay lập tức, nhân sĩ giang hồ đã bắt đầu chinh phạt.
Mai Vũ lại không có thời gian dây dưa cùng bọn họ, chẳng ai nghĩ tới, đối với hung khí đâm tới, Mai Vũ chẳng qua là né tránh mấy cái, mục tiêu thẳng đến Thượng Quan Diêu.
Có người đi lên chặn lại, bải vai Mai Vũ bị thương. Trong nháy mắt trên đùi cũng thất thủ, bị cắt mấy đạo vết thương.
Mai Vũ xiêu vẹo, thời điểm đám người đang dừng lại, Mai Vũ lại đột nhiên gia tốc.
Bay lên không vượt qua mấy người, sát khí đằng đằng đi tới phía ngoài cùng, Thượng Quan Diêu cách xa vị trí của bọn họ.
Tập kích bất ngờ trong nháy mắt khiến cho rất nhiều người không phản ứng kịp.
Mà Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân lại bản năng động binh khí.
Hướng về phía Mai Vũ, cùng nhau vươn tay.
Nàng sẽ ngăn lại thôi.
Thời điểm khẩn trương vạn phần, thời điểm nguy cơ. Hai người nghĩ, nữ tử trước mặt này, là địch nhân.
Địch nhân — sẽ ra tay với ngươi.
Bằng hữu — sẽ không ra tay với ngươi.
Mai Vũ từng nói, bọn họ là địch nhân.
Như vậy, đó là lý do lưỡi đao phải xẹt qua lưng của nàng, như vậy, đó là nguyên nhân kiếm sắc phải đâm vào thân thể của nàng.
Khí huyết cuồn cuộn, Mai Vũ một búng máu phun ra ngoài.
Máu đỏ tung tóe diễm lệ nở rộ trước mặt Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân.
Mai Vũ tái nhợt cười một tiếng, nắm lấy kiếm Tạ Vãn Phong cắm trong thân thể, tay của nàng cũng bị cắt rồi, chảy đầy máu.
Tay Tạ Vãn Phong run rẩy.
Vết thương trong lòng nứt ra, càng lúc càng lớn.
“Tại sao. . . . . . Không tránh.” Sắc mặt Tạ Vãn Phong tái nhợt, hỏi nàng.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, bộ dáng thật ngu ngốc. Nhớ tới bộ dáng nàng trở mặt ở trong Vương phủ vì mình.
Nhớ lại một ngày kia, bộ dáng nàng chảy máu, duỗi tay về phía hắn.
Mai Vũ nghe vậy, lui về phía sau một bước, kiếm mang theo máu dính lên bạch y của Tạ Vãn Phong.
Không trả lời hắn, Mai Vũ thờ ơ cười cười: “Xin lỗi, làm dơ y phục của ngươi.”
Tay Tạ Vãn Phong, run rẩy.
Xa lạ, lạnh lùng.
Thì ra nàng không phải là không thể đối xử với người khác như vậy. Chẳng qua là trước kia, nàng chưa bao giờ coi Tạ Vãn Phong là người khác.
Đao của Liễu Hành Vân, rơi trên mặt đất.
Ánh mắt của Mai Vũ thủy chung cũng không dừng lại trên người hắn. Chẳng qua là liếc nhìn Thượng Quan Diêu, mỉm cười nói: “Không thể giết ngươi, thật đáng tiếc.”
Quay đầu lại nhìn lướt qua mọi người, Mai Vũ lại khinh miệt cười. Tóc tán loạn rơi xuống, chật vật như vậy, lại tươi đẹp dị thường.
Thế nhân cười ta quá khùng điên, ta cười người khác nhìn không thấu.
Đời người trôi nổi này, bất quá một tiếng mộng say mà thôi. Cần gì phải quá mức nghiêm túc.
Tất cả mọi người bị mỉm cười này rung động, ngơ ngác nhìn nàng.
“Ta bị thương rất nặng, nhất định sẽ chết, bất quá, ta không muốn chết ở chỗ này, ta rất muốn chết ở đỉnh Vân Nhai, bò cũng muốn bò đến điểm cao nhất mà chết. Có muốn đuổi theo cùng lên hay không, tùy các ngươi.” Mai Vũ nói xong, không để ý tới những người đó nữa, chảy máu, đi về phía trước.
Mỗi một bước đi, đều là một đạo vết máu.
Người trên giang hồ lén nhìn mặt nhau. Nam tử áo lam dẫn bọn họ tới đó, nói qua không cần để cho nàng chết, ít nhất để cho nàng còn sống đi tới đỉnh núi.
Như vậy, bọn họ căn bản không cần đuổi theo.
Dù sao nàng sẽ chết. Thù cũng liền báo.
Xoay người, một nhóm người đi về hướng dưới chân núi.
Trên sườn núi, chỉ còn lại ba người.
Thượng Quan Diêu ngồi ở dưới tàng cây, mà ánh mắt Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân, vẫn đuổi theo Mai Vũ.
Nàng sẽ chết sao? Thật sự sẽ chết sao?
Không, không thể nào.
Nang quật cường như thế, làm sao sẽ dễ dàng đi tìm chết.
Nhưng, nàng chảy máu, thật là nhiều máu.
Hai người, đột nhiên không biết. Đây hết thảy, rốt cuộc, là ai cô phụ ai.
Từng nói muốn chân trời góc biển cùng đi.
Tạ Vãn Phong là hoa đào của Mai Vũ.
Liễu Hành Vân là mặt trời của Mai Vũ.
Nhưng oanh hồn Liễu thôn trói buộc Liễu Hành Vân. Oan hồn Đào nguyên trói buộc Tạ Vãn Phong. Cho nên, bọn họ chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng rời đi.
Ở trong lòng yên lặng cầu nguyện: bỏ đi, như vậy, thù liền báo, đi đến đỉnh núi. Sư huynh của nàng nhất định sẽ cứu nàng.
Từ đó về sau, liền cũng coi như hết.
Nhưng có ai sẽ biết, có rất nhiều thời điểm, căn bản — không có về sau.