Thiên Hòa chết rồi.
Ngoài cửa sổ, cái đu dây trong vườn lặng im, cả khu vườn thật an tĩnh.
Đông Thần Hạo nhìn những thứ kia, chẳng biết đêm nay là đêm nao.
Lá thư trên tay có viết: Cảm tạ chủ tử vẫn luôn chiếu cố và bồi dưỡng Thiên Hòa, chủ tử có ơn với con, nên Thiên Hòa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Khi chủ tử nhận được lá thư này, chắc Thiên Hòa không còn trên cõi đời này nữa rồi. Nhưng mà đây cũng không phải những gì Thiên Hòa muốn nói. Thiên Hòa muốn nói rằng Thiên Hòa muốn cắt đứt quan hệ với chủ tử. Con đã từng thề sẽ trung thành với người nhưng cuối cùng Thiên Hòa lại nương tựa vào nử tử kia.
Trong cuộc sống luôn có vài thứ Thiên Hòa không có cách nào hiểu rõ mà chỉ có thể tiếp nhận. Chủ tử nói, tình cảm sẽ chỉ biến con thành kẻ ngốc. Chủ tử luôn đúng. Chỉ là có lẽ Thiên Hòa bị ngốc thật rồi, Thiên Hòa có tình cảm với nữ tử kia.
Ha ha, con vẫn chưa nói với chủ tử thật ra con luôn gọi nàng là lão đại. Lão đại là một nữ tử vô cùng vô cùng dịu dàng. Vào lúc này con lại đòi cắt đứt quan hệ với chủ tử, chắc ngài sẽ cảm thấy Thiên Hòa thật kỳ lạ. Nhưng mong chủ tử hiểu cho. Thiên Hòa muốn cắt đứt quan hệ với chủ tử, vậy lúc con chết, Thiên Hòa sẽ không còn là sát thủ dơ bẩn, tay đầy máu tanh nữa.
Kiếp sau, Thiên Hòa hi vọng mình sạch sẽ ở bên cạnh lão đại, trở thành đứa bé thật sự sạch sẽ trong mắt lão đại.
Lá thư trên tay rơi xuống đất, cuộn mấy vòng theo gió.
Đông Thần Hạo tựa vào cửa sổ, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại.
Trận chiến này…
Đến cùng, là ai thua, ai thắng?
Có lẽ, chẳng có ai thắng cả.
Người mà Mai Vũ hận, không phải chỉ một An Thiếu Hàn, mà còn có mình nữa.
Cuối cùng, người thắng, là Thiên Hòa.
Là Thiên Hòa đã chết.
Đông Thần Thanh Vân đi từ đằng xa tới, đứng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: “Vương, ngài thắng sao?”
Đông Thần Hạo nhíu mày, mở to mắt.
Vương…
Đúng vậy, thì ra, hắn đã là Vương rồi. Đông Thần Vương.
Nhìn xuống Đông Thần Thanh Vân, Đông Thần Hạo đáp: “Đông Thần Thanh Vân, trận chiến này, ai cũng không thắng. Mà trẫm lại chán ghét tranh đấu như vậy. Trận chiến với An Thiếu Hàn, trẫm muốn phát động nó trên chiến trường một cách đường đường chính chính. Đông Thần Thanh Vân, khanh sẽ là phó tướng của trẫm, khanh có dị nghị gì không?”
Đông Thần Thanh Vân nhìn vào mắt hắn, cong môi cười, cúi người hành lễ, nói: “Đông Thần Thanh Vân lĩnh chỉ.”
Yên lặng đứng dậy rời đi, Đông Thần Thanh Vân nhìn lên bầu trời.
Trong lòng lại nhớ đến nữ tử kia.
Mai Vũ, thiên hạ này sắp rung chuyển rồi. Hi vọng ngươi sẽ ngắn cản hắn.
Đầu tháng tám.
Tân Vương của Đông Thần chính thức đăng cơ.
Sau khi đăng cơ, đạo thánh chỉ đầu tiên là tuyên chiến với Tây Thự.
Trên chiến thư có minh ước: Chiến tranh là chuyện của triều đình, không thể gây họa cho dân chúng, song phương sẽ tiến hành chiến đấu tại biên quan. Kẻ thua phải lui thành theo giao ước.
Vua Tây Thự- Bạch Vi tiếp nhận chiến thư.
Từ đó, dịch trạm Tây Thự chính thức khởi công.
Tân Vương Đông Thần- Đông Thần Hạo xuất chinh, Chiến Thần Tây Thự- An Thiếu Hàn nghênh chiến.
Mà lúc này, Mai Vũ đã rời khỏi Bách Lý Phong Vân thành, nghĩ về việc xuất phát đến trạm kế tiếp.
Nơi đó, tên là Lâu Vân Thành.
Là tòa thành thị gần Đông Thần nhất, đó là một mảnh đất tự do, là tòa thành trung lập mà cả Đông Thần và Tây Thự đều không quản lý.
Mục Vô Ca đang ở trong thành kia chờ họ.
Mục Vô Ca khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đuổi giết của những tên điên trong Ngân Nguyệt sơn trang.
Quá trình chạy nạn có thể nói là vừa mạo hiểm vừa kích thích. Vì thế, Mục Vô Ca đã ghi lại những sự việc đã xảy ra trong cuộc chạy trốn vĩ đại này là đặt lên là <<Mục Vô Ca thủ ký (Bản chép tay của Mục Vô Ca)>>.
Kỳ thật bây giờ biên quan vô cùng hỗn loạn, vốn không nên lui tới. Nhưng Mai Vũ lại nói, hành tẩu giang hồ nào có chuyện không gặp nguy hiểm, huống hồ, dù bọn họ cách xa nơi này như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ phải đến đây thôi.
Đúng thế, nói như vậy là vì có hai nguyên nhân.
Một, vì Đông Thần Hạo, tất cả mọi người đều biết lòng dạ của Đông Thần Hạo và Gia Cát Trần. Một kẻ muốn giết nàng, một kẻ muốn bắt nàng, tóm lại là dù nàng đi khắp chân trời góc biển cũng tránh không khỏi. Chi bằng tới đây giải quyết vấn đề luôn.
Hai, là vì Vân Chu. Lâu Vân Thành có một tòa Tuyết Sơn, trên đó có một loại thực vật tên là Vân Chu sinh trưởng. Mai Vũ vẫn luôn muốn tận mắt thấy loài Vân Chu này nên mới tới đây.
Mở to mắt, Mai Vũ ngồi trên ngựa, dựa vào Tạ Vãn Phong, duỗi cái lưng mỏi, hỏi: “Tuy đúng là đi Lâu Vân Thành, nhưng ta muốn biết đây là sao?”
Vung tay, Mai Vũ nhìn hai cái phiền phức một lớn một nhỏ, không nói nên lời.
Tả Y nhe răng cười, chỉ vào Nguyệt Lưu nói “Là nó đó, là nó, tiểu tử này muốn đi theo ngươi.”...di~ẽn đàn L..3..qý...đôn..
Nguyệt Lưu đỏ mặt, hét lớn: “Đâu có đâu! Là bà đó, nữ nhân chết tiệt này không phải bà nói: Tiểu Mỹ Nhân nhà ta đi nơi nào, ta sẽ đi nơi đó à?”
“Thằng nhóc đáng ghét, ngươi còn dám cãi!” Tả Y véo mặt nó.
Nguyệt Lưu bị đau, chẳng những không mở miệng xin tha mà còn kêu la: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi! Sự thật đó! Cái lão thái bà này!”
Thật không biết hai người này đang làm cái gì nữa.
Mình còn chưa tìm họ tính sổ, họ còn đứng đây diễn cho ai coi?
Đúng rồi, đúng rồi, Bách Bất Duy đi mất rồi.
Nghe nữ nhân đáng chết kia nói, đêm đó họ vẫn còn nói chuyện, nói rõ chân tướng xong người kia dặn nàng không cần nói những việc này cho Mai Vũ rồi nam nhân kia nằm xuống ngủ ngay. Nhưng sáng ra, trên bàn chỉ có một ít bạc và hai chữ to: Cảm tạ. Nam tử kia đã chạy đâu mất.
Trừng mắt, Mai Vũ nhìn Tạ Vãn Phong, đáng thương nói: “Vãn Phong, có bông vải không?”
Tạ Vãn Phong lấy cục bông vải trong tai ra, đôi mắt hoa đào chớp chớp, hỏi lại: “Nàng vừa nói gì?”
Tạ hoa đào chết tiệt, thì ra huynh đã sớm chuẩn bị.
Hung tợn đoạt lấy cục bông, Mai Vũ nhét nó vào tai mình.
Tạ Vãn Phong vô tội cười khổ.
Nha đầu bá đạo này.
Dọc đường đi, gió mang theo đầy mùi hoa quế, Mai Vũ nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nở nụ cười.
Tháng tám, hoa quế nở.
Tử Tiêu thân ái của ta, ta rất vui vì xung quanh đều là mùi của Tử Tiêu.
Khi cả đám người đang nhàn nhã bước đi, một người nào đó vội vàng chạy tới.
Trời đánh, hắn lại lạc đường!
Bách Bất Duy thật muốn một đao chém chết bản thân.
Hắn vốn định cho Mai Vũ niềm vui bất ngờ. Hắn sẽ nói với nàng hắn đã giải quyết xong, có thể đồng hành với nàng. Nhưng đáng giận là hắn lại có thể lạc đường.
Cứ vậy, lúc Bách Bất Duy vất vả từ đường nhỏ nhảy ra khỏi rừng thiếu chút nữa đã bị Liễu Hành Vân cho là kẻ cướp mà chém cho một đao.
Đội ngũ đang đi tới dừng lại, Mai Vũ lười nhác mở mắt nhìn nam tử tóc bạc mắt tím trước mắt.
Môi đẹp cong lên, Mai Vũ nói: “Vị công tử này, muốn đi chung với bọn ta một đoạn hay không đây?”
Bách Bất Duy bật cười, chỉnh trang lại bản thân, cự phủ trong tay vắt ra sau lưng, đáp: “Mai Vũ, mọi việc đã xong, ta về rồi.’
Liễu Hành Vân nghe thế, oa oa gào thét: “Không phải chớ, Mai Vũ, chẳng lẽ chúng ta sẽ nhận nuôi sủng vật, nhận nuôi cái con sủng vật siêu cấp này á?”
Khóe miệng Bách Bất Duy co rút....di...n đ....àn L..3^qý...đôn..
Tạ Vãn Phong tiếp ngay lời hắn: “Hơn nữa màu lông cũng không đúng.”
Khóe miệng Bách Bất Duy hết giật rồi lại giật.
Hoa Tử Nguyệt thấy thế vội vàng lên tiếng hòa giải: “Thỉnh thoảng thu một con sủng vật cũng không tệ.”
...
Thật ra, Hoa Tử Nguyệt, mi mới là tên đáng ghét nhất...
Đám nam nhân này, tên sau so với tên trước còn tệ hơn!
Bách Bất Duy rất muốn dùng phủ chém bọn họ!
A a a a! Nhịn hết nổi rồi!
Mỉm cười ngẩng đầu, Bách Bất Duy hỏi Mai Vũ: “Ta có thể đánh người không?”
Mai Vũ đảo mắt, đáp: “Không tạo thành thương tật, không dùng binh khí thì có thể.”
Đứng dậy, Mai Vũ bay đến bên cạnh Nguyệt Lưu, vừa nhéo nhéo khuôn mặt của Nguyệt Lưu vừa nói: “Còn một điều quan trọng nhất đó là...đừng đánh vào mặt!”
Cất tiếng cười ha ha, Bách Bất Duy bẻ tay “răng rắc” “cùm cụp”, dịu dàng đáp: “Ta biết rồi.”
Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đánh bọn họ thành đầu heo!
Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt, Liễu Hành Vân nhảy từ trên ngựa xuống.
“Xem đi, cần đập bẹp hắn rồi.” Tạ Vãn Phong nói.
“Không sao, cho hắn thấy sự lợi hại của chúng ta.” Liễu Hành Vân thêm vào.
“Ừ, ha ha, lên đi, nhớ rõ phải đánh vào mặt đó!” Hoa Tử Nguyệt cười nói.
Bởi nói nói, cái gì mà đánh người không được đánh mặt chớ.
Đó là cách đánh nhau của mấy tên xấu xí, soái ca đối chiến với soái ca chỉ có một kết quả __ đánh vào mặt của đối phương.