Hắn rất muốn hiểu rõ, đó là hoa gì, vì sao xứng đôi với nàng như vậy.
Trong không khí, chảy xuôi một loại hương, ấm áp, chọc người buồn ngủ.
Trong mơ hồ, tựa hồ nghe được một tiếng thở dài.
Là nữ tử đó sao?
Nàng tỉnh chưa?
Tại sao nàng lại than thở? Là bởi vì hắn sao?
Hắn...... Thật là muốn hỏi một chút.
Nhưng thân thể của hắn rất trầm trọng, chìm chìm nổi nổi, chỉ có thể rơi vào bóng tối.
Vuốt ve mái tóc Vân Khinh, Mai Vũ khe khẽ thở dài. Đem hương nhang cất xong, Mai Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, nắm đôi tay rõ ràng đã gầy xuống kia.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy trước mặt, lòng của Mai Vũ, không khỏi có chút đau đớn.
Rốt cuộc là tại sao vậy chứ. Hai người, đều đau như vậy.
Vân Khinh, là bởi vì nàng mới có thể biến thành như thế.
Càng nhớ năm đó, lúc hắn rời khỏi Sơn Trang thì đứng ở trên núi cao, mắt nhìn xuống thiên hạ, ngẩng đầu nói: “Ta sẽ là sát thủ lợi hại nhất trên đời này.”
Mây trôi lượn lờ, núi cao nước xa.
Một năm kia, hắn phong nhã hào hoa, nhất là ngạo khí phi phàm.
Mai Vũ đứng xa xa nhìn, trong lòng nghĩ: đây chính là Vân Khinh sư huynh. Trừ vị trí thiên hạ đệ nhất sát thủ, bất kỳ thứ gì khác cũng không vào được mắt của hắn.
Nàng mang theo sùng bái cùng tiếc nuối, lặng lẽ buông bỏ mê luyến chính mình ẩn dấu trong lòng nhiều năm như vậy.
Vẫn cho là, tất cả cùng Vân Khinh, cũng sẽ là một hồi u mê lạc lối của tuổi thơ. Sẽ không phát triển nữa. Lại không nghĩ rằng, số mạng hết lần này tới lần khác trêu ngươi, hết thảy, chẳng những phát triển, hơn nữa có một ngày, sẽ phát triển trở thành tình cảm không thể thừa nhận như vậy.
“Vân Khinh, không bao giờ gặp lại nữa, được không? Chúng ta cũng không cần đau đớn như vậy, được không?” Mai Vũ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Vân Khinh, khẽ rơi xuống một nụ hôn trên môi hắn.
Hắn muốn trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ, sát thủ vô tình vô tâm, nàng không muốn trở thành chướng ngại vật của hắn.
Mà nàng rốt cuộc biết được, vì sao Vân Khinh vẫn muốn giết nàng.
Từng năm từng tháng, trúc mã thanh mai. Mai Vũ cũng từng tha thiết chờ đợi, mộng như vậy không chỉ là nằm mơ. Nhưng lúc nàng ngã trong vũng máu thì đã thông suốt — mộng chẳng qua là mộng.
Cám ơn ngươi, Vân Khinh, cám ơn ngươi từng coi trọng ta như vậy, từng thích ta.
Nhưng Vân Khinh, ngươi cho Mai Vũ quá nặng.
Nặng đến Mai Vũ không dám chạm vào, không dám nghĩ tới.
Nếu như ngươi chỉ biết lấy phương thức này để diễn tả tình cảm của ngươi, như vậy Mai Vũ thật không chịu nổi.
Chúng ta đã bỏ lỡ, hãy cứ để bỏ lỡ đi thôi. Ta hèn nhát, không có dũng khí mang tình cảm tàn nhẫn máu tanh như vậy.
Đứng dậy, Mai Vũ đi ra khỏi phòng.
Trong không khí, hương nhang vẫn như cũ, Mai Vũ lại nhìn không tới, tay Vân Khinh, nỗ lực muốn nâng lên, giữ nàng lại.
Ánh mặt trời rực rỡ như cũ, lại theo không vào trong lòng của hắn.
Đừng đi, được không?
Đừng đi, ta còn có thật nhiều lời muốn nói.
Còn có...... Rất nhiều muốn nói.
Sau khi ra khỏi trúc viện, việc đầu tiên Mai Vũ làm chính là chạy về phía Mục Vô Ca, hướng hắn yêu cầu Tiểu Ngân.
Vẻ mặt Mục Vô Ca đưa đám, cùng nàng cò kè mặc cả: “Ta đây sao cực khổ tới tìm ngươi, ngươi cũng không cảm thấy nên đáp tạ ta sao?”
Thế nào, gia cũng vì ngươi, làm người hầu của người ta một ngày đấy.
“Cám ơn, bất quá, một con ngựa coi là một con ngựa, làm bằng hữu, ta vô cùng cảm tạ ngươi. Nhưng ra ngoài làm ăn, phải giữ chữ tín, Mục Vô Ca, ngươi không phải muốn ăn vạ chứ.” Mai Vũ khiêu cao khóe mắt, ý vị khi dễ mười phần.
Mục Vô Ca trên thể diện không nhịn được, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi Tiểu Ngân ra, lưu luyến không rời nói: “Tiểu Ngân, từ nay, chúng ta pải tách rời rồi, chủ nhân của ngươi không còn là ta. Tiểu Ngân, không cần quá nhớ ta.”
Tiểu Ngân nhìn hắn mấy lần, làm như vui sướng cười, tiếp đó nhảy đến trên vai Mai Vũ, ý vị cọ cọ.
Mục Vô Ca thiếu chút nữa nhảy dựng lên giết người.
Con hồ ly chết tiệt trời đánh này! Thấy mỹ nữ cũng không nhận chủ rồi!
Mai Vũ cười ha ha, quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn Hoa Tử Nguyệt.
Hoa Tử Nguyệt bị nàng nhìn cả người sợ hãi, lúng túng nói: “Ta tên là Hoa Tử Nguyệt, đệ đệ của Hoa Tử Tiêu.”
Mai Vũ nhíu mày, nói: “Sau đó thì sao? Ngươi muốn theo chúng ta tới lúc nào.”
Ta quản ngươi là ai! Ngươi là đệ đệ của Tử Tiêu, cũng không phải là Tử Tiêu. Đừng tưởng rằng cái người này nói gì, ta liền có thể quên ngươi đâm ta một đao. Có bản lãnh ngươi để cho tỷ tỷ đâm lại đi.
Hoa Tử Nguyệt từ nét mặt của nàng, lập tức hiểu rõ nội tâm nàng. Rùng mình một cái.
Hoa Tử Nguyệt yên lặng ở trong lòng tiếp nhận: gia là một người có nguyên tắc, tuyệt đối không thể ngươi nói đâm liền đâm.
“Cái đó, ta nghĩ, mặc dù không thể để cho ngươi đâm một đao, nhưng ít ra có thể chiếu cố ngươi.” Hoa Tử Nguyệt treo lên nụ cười mê người nhất. Quả quyết thi triển mỹ nam kế.
Mai Vũ bĩu môi, mặc dù hắn rất tuấn tú không sai.
Nhưng từ Tạ Vãn Phong đến Vân Khinh, nàng cũng không phải chưa từng thấy qua soái ca. Từ trong bọn họ, lấy được một chân lý thật to.
Cái gọi là soái ca, chính là kẻ quái dị diện mạo hoàn mỹ, tâm lý khiếm khuyết. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tử Tiêu của nàng.
Tử Tiêu dáng dấp hoàn mỹ, tâm lý càng hoàn mỹ hơn.
“Ta cảm thấy, ta đã đến tuổi chính mình có thể chiếu cố mình, hơn nữa, ngươi cũng không phải là người cha mẹ ta nhờ cậy tới chiếu cố ta, ý thức đề phòng tối thiểu, ta vẫn có. Nếu như ngươi thật sự muốn chiếu cố ta, vậy ta đề nghị ngươi đi xin cha mẹ ta. Bất quá, ta muốn nói cho ngươi biết, ta không biết bọn họ bây giờ đang ở nơi nào.” Mai Vũ khoanh tay, dáng vẻ cậy mạnh có bản lãnh ngươi tìm cha mẹ ta đi.
Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt giật giật, nâng trán, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Tự hỏi phải làm sao đối phó với đại phiền toái này.
Mọi người đều nói nữ nhân chính là phiền toái. Quả nhiên.
Mục Vô Ca nhìn mặt trời thật to trên đỉnh đầu, trở mình xem thường. Hoa Tử Nguyệt thật đúng là ngu ngốc. Hắn cho rằng nữ nhân này là một loại nữ nhân sao?
Dĩ nhiên không phải! Nàng là Mai Vũ cơ mà.
Bất quá, bất kỳ vấn đề khó khăn nào trong mắt Mục Vô Ca hắn, đều không phải là vấn đề khó khăn.
Nhìn Mục Vô Ca hắn đây.
Chọc chọc lưng Mai Vũ, Mục Vô Ca vô tội nói: “Ta không mang tiền ra ngoài.”
Mai Vũ yên lặng mấy giây, đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Hoa Tử Nguyệt: “Ngươi mang tiền sao?”
Hoa Tử Nguyệt gật đầu: “Có, mang theo rất nhiều.”
Mai Vũ vừa nghe, lập tức bày ra một bộ miễn cưỡng đón nhận hắn nói: “Được rồi, ta đột nhiên cảm thấy có người chiếu cố không tồi, thấy ngươi có thành ý như vậy, liền miễn cưỡng tiếp nhận chiếu cố của ngươi.”
Hoa Tử Nguyệt coi như là hiểu.
Xem ra, đối với nữ nhân phi thường cá tính, phải dùng thủ đoạn phi thường cá tính mới có thể giải quyết.
Mục Vô Ca đắc ý nhìn hắn, Hoa Tử Tiêu ngầm giơ ngón cái lên.
Cho nên nói, nam nhân thối nát muốn trở thành bằng hữu, tuyệt đối đơn giản hơn so với nam nhân tốt.
Liền một câu nói — mùi thúi giống nhau.
Mai Vũ cùng Hoa Tử Nguyệt, Mục Vô Ca, ba người đồng hành mục đích duy nhất chính là tửu lâu.
Mai Vũ gọi một bàn thức ăn ngon.
Quyết định đại khai cật giới.
Mục Vô Ca nhìn đồ đầy bàn, giật mình thiếu chút nữa phun ra.
“Ngươi có thể ăn hết nhiều như vậy?” Mục Vô Ca kinh ngạc hỏi.
Mai Vũ ném cho Tiểu Ngân mấy con cá, quét mắt Hoa Tử Nguyệt, nói: “Ta lớn như vậy, cũng không có người muốn chiếu cố ta. Ta dĩ nhiên không thể lãng phí cơ hội tốt này.”
Ta nhiều lắm là lãng phí tiền của người này mà thôi.
Mục Vô Ca đồng tình nhìn Hoa Tử Nguyệt.
Sử dụng ánh mắt bày tỏ: huynh đệ, bản thân mình cầu xin nhiều phúc.
Hoa Tử Nguyệt gật đầu, bày tỏ: ta đang.
Bởi vì oán khí dày đặc, Hoa Tử Nguyệt quả quyết tìm đầu bếp trong tửu lâu tới.
Yêu cầu làm mười loại điểm tâm đậu xanh.
Mục Vô Ca trong lòng bất đắc dĩ đổ mồ hôi.
Trời ạ, hắn làm sao không bỏ qua cho đầu bếp nhà người ta.
Hơn nữa, lần trước là đậu đỏ, lần này là đậu xanh, lần sau thì sao? Đậu nành hay là đậu phộng?
“Mai Vũ, sau này ngươi muốn như thế nào?” Mục Vô Ca hỏi nàng.
Không biết nàng muốn tái nhậm chức, hay là muốn từ nay về sau không bước vào giang hồ.
Mai Vũ đang ăn thịt, nghe câu hỏi của hắn, bỏ thịt trong tay xuống, hào khí giơ chén lên, uống một hớp rượu lớn.
“Ta quyết định muốn tái xuất giang hồ! Lấy thân phận mới.”
Nàng thật sự không muốn rảnh rỗi hù dọa đám người giang hồ kia, xác chết vùng dậy sao. Cho nên nàng quyết định, lấy thân phận mới xông xáo giang hồ.
Liếc mắt. Mục Vô Ca cảm thán.
Quả nhiên là suy nghĩ của Mai Vũ.
“Vậy, ngươi muốn lấy thân phận gì xuất đạo?” Hoa Tử Nguyệt tương đối cảm thấy hứng thú với việc này.
Mai Vũ mỉm cười lấp lánh.
“Vân Chu.” [1]
[1]: Ta giải thích qua một chút, trên đèn hoa đăng của Hoa Tử Nguyệt luôn có hình đám mây, cụ thể thì cái tên Vân Chu này có nguồn gốc như thế nào, mời đón đọc những chương tiếp vì ta cũng không biết, huhu:3
Vân Chu, không sai.
Liền gọi Vân Chu đi.
Gió qua không dấu vết phía trước cửa sổ, nàng ngắm nhìn phương xa, nói như vậy.
Nàng suy tư, nguyên nhân mình vẫn chưa đủ nổi tiếng, chính là do cái tên quá vô danh, quá áp chế.
Lần này, nàng quyết định rửa sạch tiếng xấu dĩ vãng. Lần nữa bắt đầu.
Mẹ nó! Để cho sát thủ biến thái kia đi chết đi. Kể từ hôm nay, Vân Chu tới, sắp sửa trình diễn trên giang hồ, lại một truyền thuyết hồng nhan!