Nàng mặc hồng y, y phục chàng nhiễm máu.
Vận mệnh đã chuẩn bị giá y cho hai người, màu đỏ mỹ lệ nhưng cũng thật tàn nhẫn.
Phải chờ bao lâu…chờ bao lâu mới có thể gặp được một người vì mình mà vứt bỏ mọi thứ, nguyện dùng tất cả sinh mệnh để nắm chặt tay mình.
Khi nắm lấy đôi tay kia, Mai Vũ mới cảm thấy an tâm.
Vậy thì…cần bao lâu...cần bao lâu ta mới có thể kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt chàng? Thiếu Hàn của ta?
“Thiếu Hàn, ta sẽ không bao giờ quên chàng nữa.” Mai Vũ nằm trong lòng An Thiếu Hàn, vươn tay vuốt ve gương mặt đầy máu kia.
An Thiếu Hàn cười, hỏi nàng: “Nàng nhớ rồi ư?”
“Ừm, ta đã nhớ lại tất cả.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, mái tóc đen của An Thiếu Hàn phủ xuống, không làm ra động tác nào nữa.
Đông Thần Hạo đứng lên, đi tới trước mặt Mai Vũ và An Thiếu Hàn.
Mai Vũ nâng mắt nhìn Đông Thần Hạo.
“Nàng đã từng thề, nếu nàng phản bội ta, nàng sẽ phải uống rượu độc.” Gió mang lời hắn tới, lạnh lùng như tuyết tháng mười hai.
Mai Vũ đảo mắt nhìn về phía An Thiếu Hàn.
Xoa tóc nàng an ủi, An Thiếu Hàn ngẩng đầu nói: “Chuẩn bị hai ly rượu độc đi.”
Cảnh đó khiến lòng Đông Thần Hạo bị đả kích nặng nề.
Rược độc à?
Đúng vậy…hắn đã chuẩn bị rượu độc.
Có lẽ từ lúc nàng lập lời thề, hắn đã có cảm giác.
Cảm giác sẽ bị phản bội, sẽ bị vứt bỏ, hắn đã sớm đoán trước rồi mà.
Xoay người lại nhìn Đông Thần Thanh Vân, Đông Thần Hạo cười: “Ngươi thắng rồi.”
Ngươi thắng, nếu có điều gì khác ta có thể nghĩ cách để chuyển bại thành thắng, nhưng chúng ta đều thua bởi người trong lòng mình.
Cược trái tim của mội nử tử vĩnh viễn không yêu ta.
Từ lúc chưa bắt đầu đến lúc kết thúc ván bài, là do ta cố chấp.
Đông Thần Thanh Vân bưng rượu tới, nửa quỳ xuống, cắn môi thấp giọng nói: “Điều ta có thể làm cho các ngươi chỉ có chừng này thôi.”
Đông Thần Hạo cười tươi như hoa, chân thành nói với Đông Thần Thanh Vân: “Đa tạ công chúa, đa tạ người vẫn luôn giúp đỡ.”
Hốc mắt Đông Thần Thanh Vân ửng đỏ.
Đa tạ người.
Từ trước đến nay An Thiếu Hàn toàn nói đa tạ nàng.
Thật ra, mình cũng giống như Đông Thần Hạo thôi, đây là nam nhân nàng yêu, nhưng chàng chưa từng yêu nàng.
Mặc kệ là nắm chặt hay nhẹ nhàng buông tay.
Kết quả cũng chỉ có một.
Người chàng yêu sẽ không thay đổi.
Người nàng không thương cũng sẽ không đổi.
An Thiếu Hàn và Mai Vũ cùng nâng hai ly rượu, trong gió âm áp, hai người cùng nâng chén cạn chung.
Nếu đi sinh mệnh đã đến hồi kết…
Ta hi vọng có thể ở bên chàng.
Chúng ta không thể cùng sinh nhưng nếu có thể cùng tử, vậy chúng ta đã hạnh phúc rồi.
Rượu vào cơ thể nhưng Mai Vũ và An Thiếu Hàn lại không xảy ra biến hóa gì.
Bước chân Đông Thần Hạo lảo đảo, đột nhiên cười lên ha hả mà bi thương.
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Không ngờ, không ngờ các ngươi thật sự yêu nhau sâu đậm, đến nổi nguyện đồng sinh cộng tử.”
Rõ ràng luôn tổn thương nhau, luôn đối xử tàn nhẫn với đối phương.
Nhưng tại sao? Tại sao vẫn chọn yêu?
Đây…chính là tình yêu sao?
Cho dù có bị tổn thương thêm lần nữa, tình yêu trong lòng cũng sẽ không thay đổi, có thật không?
Xoay người, Đông Thần Hạo đưa lưng về phía Mai Vũ, nói: “Mai Vũ, ta thả nàng đi. Từ giờ trở đi, nàng, trẫm và Đông Thần không còn liên quan gì đến nhau nữa. Xin nàng hãy đi đi, vĩnh viễn rời xa thế giới của ta.”
Không ai nhìn thấy nước mắt của hắn.
Mai Vũ, ta không cưỡng cầu nữa, ta biết, ta không còn bất cứ thủ đoạn nào để giữ được nàng nữa.
Vì hắn ta đến rồi.
Nhưng, ta vẫn làm một chuyện ích kỷ cuối cùng.
Vừa nãy, trong rượu Đông Thần Hạo cho Mai Vũ có bỏ thuốc mà Gia Cát Trần để lại cho hắn.
Trước khi chết, Gia Cát Trần đã viết trong thư: Thuốc đó có thể giúp ngài giữ lại nàng.
Lúc đầu, hắn không biết đó là gì. Nhưng khi Mai Vũ nói nàng đã ăn Liên Tâm Qủa, hắn đã hiểu.
Đó là thuốc cắt đứt sự ràng buộc của Liên Tâm Quả.
Hắn không thể, tuyệt đối không thể để Mai Vũ ở chung với An Thiếu Hàn. Nếu có một ngày, An Thiếu Hàn không thích nàng, Mai Vũ của hắn có thể tự do bay đi.
Mai Vũ gượng đứng lên, từ phía sau ôm lấy Đông Thần Hạo.
Lòng Đông Thần Hạo thắt lại.
“Ngài đang khóc à?” )di<en dan? lel quy" don
“Không có.”
“Đa tạ ngài.”
“Ta đã cắt đứt ràng buộc của Liên Tâm Quả giữa nàng và An Thiếu Hàn. Nếu có một ngày hắn phụ nàng, nàng cũng có thể bỏ hắn.” Nhắm mắt lại, Đông Thần Hạo thở dài.
Từ nay, Đế Vương vô tình, hãy để hắn dành chút nhu tình cuối cùng của đời này cho nữ tử duy nhất mà hắn yêu.
Phải rơi nước mắt và chịu biết bao đau đớn mới có thể hiểu được nhiều thứ.
Mình thật ngu ngốc, một gã Hoàng Đế vĩnh viễn không có được người trong lòng, tiếp tục như vậy…chỉ có xuân thu muôn đời, thịnh thế phồn hoa chờ đợi hắn mà thôi.
“Hạo, hẹn gặp lại.”
“Hoàng Hậu của ta, hẹn gặp lại…”
Hẹn gặp lại, Hoàng Hậu của lòng ta. Đời này, nàng vĩnh viễn là Hoàng Hậu trong đáy lòng ta.
Khi bị Đông Thần Thanh Vân “gói” về, Mai Vũ không nhịn được hỏi nàng: “Nha đầu, nói thật đi, có phải ngươi đã làm gì hay không?”
Đông Thần Thanh Vân nháy mắt: “Ta có làm cái gì đâu nha?”
“Ta cảm thấy Đông Thần Hạo không dễ dàng buông tay như vậy, nhất định là ngươi đã nói gì đó hoặc làm gì đó.” Mai Vũ tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, nói.
“Sao ta không gạt được ngươi gì hết vậy? Chỉ là cá cược mà thôi. Tóm lại chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi thành công trở về bên cạnh người mình yêu.” Đông Thần Thanh Vân cười.
Mai Vũ cũng cười, nhưng lại có chút phiền muộn.
Nếu họ còn sống thì tốt rồi.
“Sao? Lại nhớ đến họ à?”
“Ừ, ta nghĩ, nếu mọi người có thể ở bên nhau thì tốt biết bao. Nguyện vọng lớn nhất của ta là có thể cùng họ đi đến chân trời góc bể.”
“Nói không chừng còn có thể gặp lại.”
“Thật sao? Có lẽ kiếp sau chăng?” Mai Vũ lắc đầu, nói đầy ẩn ý.
Ngoài cửa sổ, hương quế ngập tràn. Mai Vũ có chút ngẩn ngơ.
Chiều hôm nay thật đẹp.
“Có lẽ không cần tới kiếp sau đâu.” Dường như có người dịu dàng nói như vậy.
Nhưng thật là mệt quá, Mai Vũ không biết điều mình nghe thấy có thật hay không.
Nếu thật sự không cần chờ tới kiếp sau, vậy kiếp này sẽ có kỳ tích phát sinh sao?
Lúc nàng tỉnh lại, trời đã chạng vạng.
Trong phòng có một nha đầu chưa bao giờ gặp đang đứng, Mai Vũ hoảng sợ.
Người đó thấy nàng tỉnh, vội vàng nói: “Cô nương đừng sợ, nô tỳ muốn gửi cho cô nương lá thư của Gia Cát đại nhân. Ngài nói nếu có một nam nhân tên là An Thiếu Hàn vì ngài mà đến thì hãy gửi bức thư này cho ngài.”
Nha hoàn giao thư rồi rời đi.
Mai Vũ ngồi trong ánh chiều tà, từ từ mở thư ra.
“Cô nương, khi cô nhận được lá thư này chắc là đã uống ly rượu kia, cũng biết được mọi việc. Ta nói với chủ thượng kia là thuốc cắt đứt dược hiệu của Liên Tâm Quả nhưng thật ra chỉ mới nói trúng phân nửa. Vì trong thuốc kia ta còn bỏ thêm chút Đoạn Trường Tán. Chủ thượng mềm lòng sẽ thả cô nương rời đi nhưng ta thì không. Vì người trong lòng, con người có thể làm tất cả, cô nương hẳn đã biết điều đó. Dược hiệu của Đoạn Trường Tán chắc cô nương cũng biết. Nếu như cô có bán lĩnh vậy có thể sống thêm hai ba chục năm. Còn không…cũng chỉ được vài ngày. Cô nương biết mục đích ta. Làm người trong lòng ta đau lòng, cô nương hãy nhận trừng phạt đi.”
Cơn đau bắt đầu xuất hiện, trán Mai Vũ phủ đầy mồ hôi nhưng ánh mắt nàng lại bình tĩnh đến lạ
“Thật khờ quá, Gia Cát Trần, ngươi yêu hắn, thật sự rất ngốc.”
Mai Vũ nhẹ nhàng xé lá thư kia đi.
Ngày đó, khi gã nói: Ta muốn giết ngươi. Lúc ấy, Mai Vũ đã phát hiện bí mật và quyết tâm của gã.
Khi Đông Thần Hạo nói là thuốc, Mai Vũ cũng đã biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vì thế…đời này nàng không thể gặp lại họ nữa rồi.
Không phải nàng tin những người đó đều đã chết mà là vì nàng biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
“Ta rất muốn đi xem những nơi chúng ta hứa sẽ cùng đi, muốnngắm hoàng hôn trên sa mạc, sơn thủy ở Miêu Cương. Nhưng ta không thể thoát khỏi bát canh Mạnh Bà.” Mỉm cười, Mai Vũ nhợt nhạt thì thầm.
Thôi…kiếp này nàng đã không còn lưu luyến.
Người nàng yêu cũng yêu nàng.
Như vậy là đủ rồi.