Mai Vũ lắc đầu, điểm son lên đôi môi tái nhợt.
“Không sao cả, ta có thể.” Mai Vũ nở nụ cười, cảm tạ ý tốt của hắn.
Mặt Hoa Vũ Đình tối lại.
Là một bệnh nhân, nàng không có quyền từ chối. Hắn không cho phép một bệnh nhân nào chết trên tay hắn. Trước mắt, với tình trạng cơ thể của nàng ấy, thời tiết này, không thể nằm trên giường cũng đã rất quá đáng rồi, huống chi còn phải khiêu vũ.
“Ta đi nói với hắn cho ngươi.” Hoa Vũ Đình không nể mặt, nói.
Mai Vũ lắc đầu, nói: “Không cần phiền phức như vậy. Ta chịu được.”
Hoa Vũ Đình cất cao giọng nói: “Cơ thể của ngươi có chịu đựng nỗi hay không, ta còn rõ hơn ngươi.”
Rốt cuộc tại sao nữ nhân này lại như thế, không ai dạy nàng phải nghe lời đại phu nói hay sao?
Nắm chặt nắm tay, Mai Vũ cúi đầu, lớn tiếng nói: “Đừng! Ta không muốn cầu xin hắn!”
Ta không muốn cầu xin hắn, không cần hắn bố thí!
Đừng đi, ta không muốn trở nên hèn mọn trước mặt hắn.
Hoa Vũ Đình dừng bước, xoay người, nhìn chằm chằm nàng.
Bóng dáng suy yếu đến run rẩy, lại vô cùng kiên định.
Thở dài, nói: “Được, ta không đi. Ta sẽ chờ một bên, tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Bệnh nhân của hắn, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ việc gì dưới tay hắn.
Đêm đến, Mai Vũ cầm lấy y phục mà nha hoàn mang đến, yên lặng mặc vào.
Y phục kia, không phải màu sắc của nàng.
Màu sắc rực rỡ như áng mây chiều, lại không phải màu sắc dành cho nàng.
Màu sắc thích hợp với nàng, chỉ có màu đỏ.
Mai Vũ ngồi trước cửa sổ, chải tóc.
Như vậy, tối nay, nàng cũng không phải là Mai Vũ.
Cột tóc lên.
Mai Vũ mặc Thải Y (*) mở cửa, trong ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, bước ra khỏi phòng.
(*) Thải Y = y phục màu sắc rực rỡ.
Nha hoàn dẫn nàng đi thẳng một đường.
Gió đêm, hơi lạnh. Mai Vũ đi theo nha hoàn trên hành lang dài, khẽ hỏi: “Đây là đang đi đâu vậy?”
Nha hoàn quay đầu, nói: “Đi tới Nguyệt Đình, hôm nay Vương Gia muốn cùng khách khứa ngắm hoa ở đó.”
Tim Mai Vũ như vang lên tiếng “lộp bộp”.
Ngắm hoa?
Ha ha, thời tiết như vậy, ngắm hoa chỉ là giả mà thôi.
An Thiếu Hàn, nhất định là đã chuẩn bị gì đó, đang chờ đợi nàng rồi.
Đi vào, lúc tầm nhìn trống trãi, Mai Vũ thấy được ở trên ghế chủ vị có An Thiếu Hàn và Đông Thần Thanh Vân.
Nha hoàn đứng ở bên cạnh Đông Thần Thanh Vân, hình như có chút quen mắt. Chắc là Đông Thần Hạo rồi.
Mà những khách khứa trong buổi tiệc, Mai Vũ hoàn toàn không biết.
Tóm lại, chắc là một số tướng quân....người trong cung.
Dựa theo những quy cũ mà nha hoàn đã nhắn nhủ trước đó, Mai Vũ đi đến trước bậc thềm ngoài đình, quỳ xuống: “Tiểu Vũ tham kiến Vương Gia.”
Khoảnh khắc ánh mắt An Thiếu Hàn nhìn Mai Vũ, như sáng lên.
Rất đẹp, thật sự rất đẹp.
Chỉ là nếu nàng mặc Hồng Y, nhất định sẽ đẹp hơn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong đình hít thở không thông.
Thậm chí có người còn khẽ phát ra lời ca ngợi.
Sau một hồi im lặng, có người giơ chén nói với An Thiếu Hàn: “Vương Phi tương lai xinh đẹp như thế, không ngờ tới vũ cơ của Vương Gia cũng không phải người phàm. Ánh mắt của Vương Gia, quả nhiên là độc đáo nha.”
An Thiếu Hàn cười, giơ chén lên trả lời: “Chỉ là một vũ cơ mà thôi, tướng quân quá khen rồi. Vũ cơ của ta còn có một bản lĩnh đó, bảo vật của ta giấu ở nơi nào, nàng đều có thể tìm được.”
Lông mày của Đông Thần Hạo hơi nhíu lại.
Làm cái gì, thân thể của nàng vừa mới tốt lên, Vương Gia này còn muốn cho nàng làm gì?
Mai Vũ nghe lời hắn nói xong, trong lòng hơi rung động.
Hắn nói những lời này, là muốn làm gì?
Nam tử được gọi là tướng quân kia, nhìn Mai Vũ cảm thấy hứng thú, cố ý nghi hoặc hỏi: “Ồ? Cái này ta thấy thật khó tin đó.”
Quét mắt nhìn nữ tử im lặng quỳ bên dưới, An Thiếu Hàn lên giọng, để nàng có thể nghe rõ ràng mệnh lệnh dành cho mình: “Tiểu Vũ, trong viện này, có giấu một cây trâm bảo thạch tặng cho Vương Phi. Trong thời gian một điệu múa, hẳn là ngươi có thể tìm ra chứ?”
Mai Vũ cúi đầu, không nhìn hắn, cung kính trả lời: “Dạ, Vương Gia.”
Nàng vốn không biết đồ vật kia để ở đâu, nhưng nàng chắc chắn rằng, nhất định An Thiếu Hàn sẽ làm cho nàng tìm được nó.
Vỗ tay, âm nhạc dần vang lên.
Mai Vũ nghe ra tiếng nhạc này là đang tấu khúc “Đông Phong Lâu”.
Khóe miệng nở nụ cười, ống tay áo của Mai Vũ xòe ra như sóng nước, mở miệng hát, nhưng không phải bài hát mà hôm đó hắn nghe.
Thùy họa liễu nùng mặc, tại tha nhãn lý mi gian
Hứa sinh thế thiên nhai, tống dư tha bách lý đồng hành.
Na niên liên hoa lạc liễu không trần
Ngã hựu thị thùy đích mặc họa.
Ngã bất quá nhất thụ điệp hoa
Khai tại Dạ Quế chi nha
Thùy phóng liễu thái đa thương hoài
Ngã hựu vi thùy tương hồng đậu thành sa.
Liên Hoa, Liên Hoa
Hóa tại tam lưỡng Mạnh Bà thang hạ
Bất quá nhất thế, mộng đoạn thành không.
Đào hoa tam nguyệt xuân tương noãn
Vãn Phong lưu lạc thanh lai vãn
Mạc tương Hành Vân không thư triển
Dạ lai tiêu ngữ trường đình đoản
Vô Ca túy lạc Đông Lâu ngoại
Thùy dữ Tử Nguyệt hợp thước kiều.
An Thiếu Hàn, ta sẽ không hát bài hát đêm đó nữa.
Đèn đánh cá và bọt biển khơi, đều biến mất trong đêm đó.
Tất cả những điều đặc biệt từng có, cũng đã tiêu tan.
An Thiếu Hàn nắm cái chén trong tay, siết chặt.
Trong lòng lửa giận cuồn cuộn.
Chết tiệt! Nàng đang hát cho hắn nghe.
Ở trước mặt hắn, nhớ đến nam nhân khác.
Mai Vũ, ngươi thật to gan.
Cho dù trong tình huống như vậy, ngươi cũng không nói ra một câu cầu xin tha thứ, chỉ có quật cường thôi sao?
Hắn phẫn nộ, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Trong trường hợp này, hắn chỉ có thể nở nụ cười cứng ngắc, xem nàng múa, nghe nàng hát bài bát nhớ đến người khác.
Bên ngoài mưa rơi lất phất, Mai Vũ cũng không có ý dừng lại, An Thiếu Hàn cũng không có ý cho nàng dừng lại.
Mưa phùn triền miên, bóng dáng uyển chuyển.
Mê hoặc tâm trí mọi người.
Đông Thần Hạo nhìn chằm chằm hình bóng của nàng, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Tay cầm ly rượu của Đông Thần Thanh Vân cũng run lên.
Nàng ấy bị thương còn chưa khỏe, mắc mưa như vậy, thật sự không có chuyện gì chứ?
Mai Vũ hứng chịu những giọt mưa nhỏ vụn, dưới chân như đang đạp trên lưỡi dao.
Nàng lại nghĩ đến truyền thuyết về người cá. (*)
(Chú thích: Truyền thuyết về người cá này đã được nhắc đến ở chương 11 của quyển 2, phần đó edit không rõ lắm nên mình sẽ kể lại. Theo truyền thuyết, ở Nam Hải có người cá, lệ rơi thành trân châu, người cá yêu con người, khi hướng về phía ánh trăng rơi giọt lệ đầu tiên, nửa người dưới sẽ biến thành đôi chân. Nếu như người nàng yêu để nàng phải rơi giọt lệ thứ hai, đôi chân sẽ biến trở lại thành đuôi cá. Từ đó, dù mỗi tháng nước mắt vẫn rơi, nước mắt người cá thành trân châu, cũng mãi mãi không thể ở bên cạnh người yêu.)
Lần đầu tiên rơi lệ, lần thứ hai rơi lệ, và đuôi cá.
Phải chăng, nàng thật sự phải cho An Thiếu Hàn tất cả, cho đi mọi thứ, mới có thể lên bờ một lần nữa? (Chỗ này vì Mai Vũ vốn là người, nên lúc nhớ đến truyền thuyết người cá thì suy nghĩ hơi ngược lại truyền thuyết một tí.)
Chân của nàng đang rất đau đấy, nhảy xuống nước, nỗi thống khổ này có bớt đi hay không?
Xoay người, Mai Vũ nhảy vào trong cái ao bên cạnh.
Giữa những đóa sen nở rộ khắp hồ, Mai Vũ như con thoi trong nước.
Mọi người trong đình đều giật mình đứng lên.
An Thiều Han vung tay lên, ngăn cản đúng lúc nói: “Xem ra, nàng lại không làm ta thất vọng, tìm được bảo vật.”
Đông Thần Hạo thật là muốn đi lên giết chết tên nam nhân này.
Đáng chết, ngươi lại dám đối xử với nữ nhân của ta như vậy. An Thiếu Hàn, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Không ngừng bơi qua lại trong nước, Mai Vũ với lấy một đóa hoa sen, tìm được cây trâm kia.
Cây trâm mỹ lệ, lấp lánh ánh sáng màu xanh. Lúc Mai Vũ cầm lấy nó, tay bị cắt mạnh qua.
Ở dưới nước, khẽ cười.
Thì ra, những thứ xinh đẹp, đều đả thương người như vậy.
Có thứ sắc bén, nhưng lại có vẻ ngoài xinh đẹp.
An Thiếu Hàn, cũng là như vậy sao?
Trong nháy mắt lúc nổi lên mặt nước, nàng giống như yêu tinh biến thành hình người làm cho người ta kinh diễm.
Ánh mắt An Thiếu Hàn có chút say mê.
Giống như trước kia, trong đầu vang lên giọng nói của mình dịu dàng gọi nàng: tiểu yêu tinh.
Yêu tinh, Mai Vũ, ngươi chắc chắn là yêu tinh rồi. Cho nên mới mê hoặc trái tim ta, khống chế cảm xúc của ta.
Ta muốn cố gắng, đoạt lại trái tim của mình.
Đứng lên, An Thiếu Hàn ra lệnh cho thị vệ: “Mời các vị tướng quân trở về phòng đi.”
Những vị khách nghe xong, đều phục hồi lại tinh thần từ một màn kinh diễm kia, nói: “Trời đã tối, không quấy rầy Vương Gia nữa, chúng ta về trước đây.”
Nói xong, theo thị vệ rời khỏi đình.
Mai Vũ ngâm mình trong nước, lúc thì lạnh, lúc lại nóng.
Nàng không muốn ra ngoài lúc này, quần áo ướt đẫm, thật là chật vật.
An Thiếu Hàn cũng không giữ lại, chỉ cùng Đông Thần Thanh Vân cười tiễn mọi người. Đợi lúc tất cả mọi người đã rời khỏi, An Thiếu Hàn mới từ trong đình bước xuống, đi về phía nàng, vươn tay.
Mũi Mai Vũ có chút chua xót, nàng biết, cái tay đang vươn ra kia, không giống như trong mơ.
Đôi tay này, không phải hướng về phía nàng, mà là hướng về phía cây trâm trong tay nàng.
Mai Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn thật kỹ.
Trái tim An Thiếu Hàn run lên, cảm thấy ánh mắt của nàng có chút khác thường. Nhưng cũng không hỏi gì cả, để mặc cho nàng nhìn.
Mai Vũ mỉm cười, giơ tay lên, sắc mặt tái nhợt, ở trong mưa, không biết tại sao, thống khổ vô cùng, môi lại quật cường nở nụ cười.
Vì sao, ngươi có thể dung hợp sự yếu ớt và kiên cường với nhau như vậy chứ, Tiểu Vũ?
Mai Vũ nhẹ nhàng đặt cây trâm ngọc bích đang cầm trong tay vào tay hắn.
An Thiếu Hàn ép mình phải giữ gương mặt lạnh lẽo, xoay người nhận lấy cây dù từ thị vệ, đi đến bên cạnh Đông Thần Thanh Vân, cười dịu dàng với nàng: “Cẩn thận, đừng để mưa làm cho nàng bị bệnh.”
Nhắm mắt lại, nước mắt rơi.
Tóc Mai Vũ bung ra, cùng với nước mắt của nàng rơi vào trong nước.
An Vương, An Thiếu Hàn, Thiếu Hàn.
Bất kể là ai.
Ta......Đều muốn quên đi.....