Tử Vi nở, đã bao lâu hắn chưa cùng nàng ngắm hoa rồi nhỉ?
Mục Vô Ca chỉ về bụi hoa màu tím, nói với hắn: “Vân Khinh, chính ngươi cũng thấy rõ, vừa nãy nàng ngồi ở kia đánh đàn cho ngươi nghe. Nàng từng nói, ngươi thích nhất là hoa Tử Vi, chờ ngươi tỉnh lại, nàng muốn cùng ngươi ngắm hoa. Vì ngươi, nàng xông vào tiên lâm, đoạt Bách Long Nhãn. Một tay, một chân xém chút nữa cũng bị phế luôn. Nhưng khi vẫn chưa xác định ngươi đã an toàn, nàng vẫn không dám chữa thương. Nàng đánh đàn ngoài kia, tay dính đầy máu, khàn cả cổ mà không dám dừng lại. Nàng sợ ngươi không về được. Nàng đã hạ quyết tâm đối mặt với ngươi. Vậy mà…cái đồ nhu nhược nhà ngươi không dám gặp mặt nàng là sao!”
Ánh mắt của Vân Khinh dần bị một màn sương che phủ. Trái tim tựa như tờ giấy Tuyên Thành đã nhàu nát rồi lại mở ra, ẩn ẩn đau nhức.
Mai Vũ, tại sao lại phải vì ta mà làm đến bước này? Muội có biết không, muội càng tốt với ta, ta càng không dám đối mặt với muội.
Nhưng mà, ta không thể không đối mặt. Ta muốn gặp muội, muốn hôn muội, muốn nói cho muội biết Vân Khinh đã học được như thế nào là yêu rồi.
Không thể gặp, không dám gặp đều đã thành quá khứ, tại đây, trong lúc này, tất cả đã hóa thành nước mắt.
Vân Khinh nghĩ, cả đời này, hắn không thể dứt khỏi nữ tử kia. Mà cho đến tận bây giờ, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ không dây dưa với nàng nữa.
Bất kể là Vân Khinh luôn kêu gào muốn giết nàng hay Vân Khinh vì nàng mà đau khổ, vì nàng mà mê muội, đều như thế.
“Mục Vô Ca, ta nghĩ, ta muốn gặp lại nàng.” Vân Khinh nói rồi mở mắt ra.
Khóe môi hắn lại nở nụ cười nhẹ đã lâu không thấy.
Mục Vô Ca cười: “Vậy là tốt rồi.”
Lúc Mục Vô Ca từ trong nhà đi ra đã thấy Hoa Tử Nguyệt đứng ngay trước cửa.
“Ngươi đã rất làm rất tốt.” Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt cong lên, nói.
Mục Vô Ca chớp mắt: “Đúng là không tệ.”
Khó có được lúc cả hai không cãi nhau mà lại im lặng như thế.
Trong lòng lại nghĩ, tên nam nhân chết tiệt kia bây giờ coi như sau cơn mưa trời lại sáng. Còn bọn hắn, chẳng biết khi nào mới được như thế nữa.
Tại sao khi gặp phải Mai Vũ, bọn hắn đều trở thành những kẻ nhát gan?
Tiếng lá cây xào xạc vang lên, hai người sóng vai bước đi dưới ánh chiều tà. Mục Vô Ca cất lời: “Tối nay đi hội hoa đăng chơi đi.”
Hoa Tử Nguyệt than vãn: “Tại sao lần nào cũng đi hội hoa đăng vậy?”
“Ha ha, bởi vì nàng thích.”!)ie&~n đàn Lle Quý!)@n
Vân Khinh từ trên giường ngồi dậy, đến bên cửa sổ viết một lá thư, gọi bồ câu đưa thư tới mang bức thư kia đi.
Hắn đứng trước cửa sổ, lặng lẽ thở dài.
Tháng bảy, hoa Tử Vi và Vân Khinh sẽ trôi qua rất nhanh.
Những thứ tốt đẹp thì luôn ngắn ngủi, thật đáng tiếc.
Cửa “cạch” một tiếng, bị đẩy ra.
Vân Khinh quay đầu, nhìn thấy nữ tử kia, có chút sửng sốt.
Mai Vũ mặc một bộ hồng y, mái tóc xõa dài, trên đầu cài một cây trâm màu tím nghiêng nghiêng. Như vậy, giống như kiểu tóc tình nhân với Vân Khinh. Nàng đứng trước cửa, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Trái tim Vân Khinh bỗng chốc loạn nhịp.
“Sư huynh, ta đến giúp huynh chải đầu, bọn họ nói tối nay muốn đi hội hoa đăng chơi.”
Tim của Vân Khinh lại rung động.
Sư huynh sao…
Hắn thật sự rất thích xưng hô này nha.
Xưng hô kia giống như nắm hết tất cả về nàng.
Bởi vì ta là sư huynh của nàng nên ta biết nàng sớm hơn bất cứ kẻ nào, hiểu nàng hơn so với bất kỳ ai, cũng cùng nàng trải qua nhiều thứ hơn bất cứ ai.
Là một dạng xưng hô giống như duyên phận chém mãi không đứt.
Bởi vì ta là sư huynh của nàng, sẽ được nàng nhớ đến cả đời, không bao giờ quên, cũng sẽ ràng buộc với cả cuộc đời nàng.
Trên đỉnh Vân Nhai, nàng từng đau khổ muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Bây giờ, một tiếng sư huynh đã lâu không được nghe này đại biểu cho sự tha thứ của nàng và việc nàng mở rộng nội tâm với hắn.
Trái tim của Vân Khinh bị một tiếng “sư huynh” này bắt mất rồi.
Hé môi, Vân Khinh nghiêng đầu nở nụ cười.
“Được, hiếm khi sư muội có hứng thú.”
Hắn đột nhiên phát hiện, có đôi khi, không nói gì hết là tốt nhất.
Mai Vũ được hắn cho phép, bước tới đứng trước cửa sổ.
Ngón tay luồn qua tóc hắn, nhẹ nhàng chải tóc cho hắn.
Vân Khinh nhìn vào gương đồng, thấy ngón tay nhỏ bé, trắng nõn của nàng được băng lại bằng lụa trắng.
Đau lòng hỏi: “Còn đau không?”
Mai Vũ cười: “Không đau, sư huynh, huynh còn đau không?”
Lòng huynh có còn đau không?
Vân Khinh lắc đầu: “Không, không còn đau nữa.”
Sư muội ngốc của ta, có muội ở bên cạnh sao ta lại có thể đau được.
Chờ Mai Vũ cột tóc cho hắn xong, Vân Khinh xoay người kéo tay nàng lại, vuốt ve vết thương bị lụa trắng quấn chặt, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt vẫn còn hơi tái của nàng.!)iê&~n!)àn Lê @uý!)@n
“Sư muội, màu trắng không hợp với muội đâu, để ta tô thêm màu sắc cho muội.” Vân Khinh ấn nàng ngồi xuống ghế, cầm mực đỏ lên.
Mai Vũ si ngốc nhìn gương mặt Vân Khinh.
Từ góc nhìn của nàng, những sợi tóc của Vân Khinh buông xuống, lấp lánh ánh sáng, trường sam màu trắng ôm lấy dáng người cao gầy của hắn. Ánh tà dương rực rỡ, hắn giống như sắp bay lên vậy.
Mai Vũ không khỏi thấy bối rối, nói với hắn: “Sư huynh, huynh muốn vẽ cái gì vậy?”
“Vẽ hoa mà muội thích.”
“Nhưng mà muội thích rất nhiều loại hoa nha.”
“Nha đầu chết tiệt này, đừng có mà kén cá chọn canh.”
Mai Vũ dẩu môi, sư huynh lúc nào cũng như vậy, luôn thích dùng bạo lực trấn áp nàng.
Nhưng mà, ha ha, nàng thích sư huynh như thế, luôn luôn cao cao tại thượng. Cảm thấy có thể ỷ lại vào huynh ấy.
Vân Khinh chọn màu rồi bắt đầu vẽ lên miếng lụa trắng trên tay nàng.
Hoàng hôn vẫn chưa tắt, ngoài cửa sổ, hoa Tử Vi bay bay, Mai Vũ nghiêng đầu nhìn lướt qua, nhớ kỹ cái ngày tươi đẹp đó.
Nam tử kia nghiêng đầu, chăm chú vẽ bên ngoài ngón tay nàng. Cằm nhọn hơi vểnh lên, nàng thích hắn, vô cùng thích, trong mắt nàng toàn là hắn.
Cả đời nàng sẽ không quên khoảnh khắc tốt đẹp này.
Vào giữa mùa hạ tháng bảy, trên ngón tay nàng lưu lại kỷ niệm về một nam tử dịu dàng.
Trong sinh mệnh nàng, nam nhân vẽ thêm màu sắc lên ngón tay này.
Hắn tên là Vân Khinh, là sư huynh của nàng.
Là nam nhân mà nàng đã thích và sùng bái từ lúc nhỏ.
Là nam nhân cho nàng nỗi đau sâu nhất và tình yêu cay đắng nhất.
Cũng là nam nhân duy nhất làm cho nàng dù có đau khổ cũng vui vẻ.
Khi màn đêm buông xuống, Vân Khinh và Mai Vũ nắm tay nhau cùng ra khỏi khách điếm.
Tháng bảy có những ngày hội hè. Tối nay cũng là tết hoa đăng mùa hạ.
Tay của Vân Khinh vẫn luôn nắm lấy tay Mai Vũ.
Vui quá. Một tay Mai Vũ cầm hoa đăng, một tay nắm lấy tay hắn.
Phía sau có một đám nam nhân khó chịu nhìn cảnh hai người ngọt ngào vui vẻ.!)Iê&~n!)@n ;ê @uý!)@n
“Tại sao chúng ta phải nhìn bọn họ vui vẻ chứ!” Mục Vô Ca tức giận kêu to.
Hắn cũng muốn nắm lấy cái tay nhỏ của Mai Vũ mà!
Hoa Tử Nguyệt vỗ vai hắn: “Nhỏ tiếng một chút!”
Mục Vô Ca mất hứng dẩu môi.
Thật là, rõ ràng là hắn cũng có ý kiến, giả bộ cái quái gì chứ.
Trong mắt Tạ Vãn Phong đong đầy ý cười, vui vẻ nói: “Hay là để ta đánh cho ngươi tàn phế, đến lúc đó Mai Vũ sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của ngươi.”
Khóe mắt của Mục Vô Ca giật giật liên hồi.
Xong rồi, tên này trực tiếp hắc hóa rồi. Có lẽ hắn nên thành thật một chút, hắn cảm thấy đám nam nhân này oán khí rất nặng.
Mai Vũ không hề phát giác, đắm chìm trong sự vui sướng khi ở bên Vân Khinh.
Dần dần, đám người tự động tách ra, Mai Vũ và Vân Khinh chẳng biết đã đi tới nơi nào, còn đám nam nhân kia, có lẽ là thực sự thấy chướng mắt nên đã kết bè kết đảng đi uống rượu rồi.
Bốn phía, ánh đèn phiêu động, nơi nơi cực kỳ náo nhiệt.
Vân Khinh kéo theo Mai Vũ xuyên qua hết đám người này đến đám người khác.
“A! Sư huynh, chúng ta đi mua hai cái mặt nạ đi.” Mai Vũ reo lên.
Vân Khinh nghiêng đầu nhìn rồi mỉm cười gật đầu.
“Được, muội muốn cái nào?”
Trước sạp bán mặt nạ, lão bản thấy hai người đến xem, nhiệt tình nói: “Khách quan, đến xem đi.”
Vân Khinh kéo nàng đi về hướng đó.
Mai Vũ nhìn một đống mặt nạ, không biết nên chọn cái nào.
Lão bản chớp mắt, đột nhiên nói: “Vị nương tử này, chọn hai cái mặt nạ này đi. Hai cái này là mặt nạ phu thê đó, ta bán được lắm.”
Mặt Mai Vũ thoáng chốc đỏ bừng, cắn môi, khó xử nhìn Vân Khinh, vừa lúc Vân Khinh cũng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau rồi lại nhanh chóng quay đi.
Mai Vũ quay đầu sang chỗ khác nhưng tay vẫn cảm nhận thấy nhiệt độ của hắn, trái tim bất giác đập nhanh.
Thật là ngại quá đi! Bị hiểu lầm thành phu thê rồi.
Vân Khinh mỉm cười nói với lão bản: “Vậy lấy hai cái này đi.”
Lúc đi, lão bản vẫn không ngừng nói: đúng là một đôi phu thê tuyệt phối.
Hai bàn tay đang nắm lấy nhau lại bất giác nóng lên, nhưng lại nắm càng chặt hơn.
Dưới ánh đèn, Mai Vũ và Vân Khinh xuyên qua biển người, mọi người xung quanh nhao nhao ghé mắt nhìn theo đôi kim đồng ngọc nữ.
Đêm đó, trong những ánh mắt như vậy, Mai Vũ đột nhiên cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Thì ra, hạnh phúc chỉ đơn giản như thế mà thôi.