Mai Vũ ngẩng đầu lên, đau buồn nhìn nó, mỉm cười nói: “Nguyệt Lưu, bây giờ đệ giết ta đi.”
Không cần đợi tới lúc đệ lớn lên nữa.
Đệ xem, ta đang đợi Bách Bất Duy trở về, nhưng cuối cùng Bách Bất Duy lại không về được. Huynh ấy không về được nữa.
Nguyệt Lưu thở dài, đột nhiên cảm thấy xót thương cho nàng.
Đa sầu đa cảm mới là thứ nữ nhân nên có nhưng nó lại không thích Mai Vũ lúc này.
Tóc nàng dính bết lên mặt, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Không thích, nó ghét nàng như vậy.
Lắc đầu, Nguyệt Lưu lại thở dài nói: “Ngươi làm ơn đứng lên đi có được không? Ngươi như vậy khó xem chết đi được. Bách Bất Duy gì đó của ngươi còn chưa chết đâu.”
Nước mắt của Mai Vũ lập tức ngừng rơi, nàng lẩm nhẩm lặp lại lời của nó: “Chưa, chưa chết?”
Trừng to mắt, bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Lưu duỗi về phía nàng, nói nhỏ: “Vẫn còn cứu được.”
May mà hôm đó nó và Tả Y đi hái thuốc ngang qua ngọn núi này, nếu không nam tử kia bây giờ chắc đã chết thật rồi.
Vì lời hứa giữa Mai Vũ và Tả Y, khi nào chuẩn bị rời khỏi Bách Lý Phong Vân Thành sẽ cùng nhau ôn lại chuyện cũ nên Nguyệt Lưu và Tả Y vẫn chưa rời khỏi đây. Ngày đó, khi họ đi ngang qua vườn hoa Dành Dành, Tả Y nhất thời nổi hứng muốn ngắt hoa Dành Dành.
Trong tiếng mắng “giả bộ đáng yêu” của Nguyệt Lưu, Tả Y đã nhảy xuống. lúc nàng đứng lên, trên tay đã xuất hiện thêm một tên Bách Bất Duy.
Lúc đó, Bách Bất Duy đã không thể nói được tiếng nào. Nhưng lỗ tai y vẫn còn có thể nghe được tiếng Tả Y nói.
Trong lúc mơ hồ biết nàng là bằng hữu của Mai Vũ, dù không thể nói nhưng Bách Bất Duy vẫn cố gắng dùng khẩu hình để nói với Tả Y: “Đừng cho nàng ấy biết.”
Tả Y nghe xong, cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.
Hắn không muốn nữ tử kia nhìn thấy sự chật vật của mình.
Mắng một câu: “Đúng là một tên nam nhân ngốc.”
Tả Y tiện tay mang hắn về.
Sau đó, dùng thuốc để kiềm hãm độc tính. Nhưng loại độc kia, Tả Y cũng không có cách giải.
Trong một gian nhà trúc, đối mặt với gương mặt an tĩnh của Bách Bất Duy, Tả Y ngồi xông khói trước cửa sổ, lặng lẽ ngẩn người.
Nguyệt đi từ bên ngoài về, trừng mắt nói: “Lão bà bà, ta đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, xông khói sẽ có nếp nhăn đó.”
Tả Y trừng mắt với nó, khinh thường đáp: “Bổn cô nương thiên sinh lệ chất, không sợ.”
Bĩu môi, Nguyệt Lưu không phản bác lại.
Tự nhìn vào gương đi, nữ nhân đáng thương, bổn thiếu gia không thèm đôi co nữa.
Tả Y nhìn làn khói lượn lờ ngoài cửa sổ, nhìn mặt trời đang từ từ chìm xuống, đột nhiên nàng nói: “Nguyệt Lưu, ngươi nói xem ta nên nghe Bách Bất Duy, không nói gì với nàng ấy, hay là nên nói cho nàng ấy biết?”
“Ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Ta cảm thấy gặp được người sống vẫn tốt hơn người chết.”
“Vậy ngươi còn hỏi ta à! Thần kinh.”
Nguyệt Lưu cầm dù bước ra ngoài, nó xoay người lại, nói với nàng: “Tối hôm nay có thể trời sẽ mưa, nhớ đóng cửa sổ. Nếu nửa đêm ta còn chưa về thì chắc là đã lạc rồi, nhớ đi tìm ta đó.”
Tả Y bĩu môi, ra vẻ người lớn làm gì, rõ là tên tiểu quỷ thối tha.
“Tốt nhất là đi lạc luôn đi.”
Cửa “ầm” một tiếng đóng lại.
Một hồi lâu sau, Tả Y rời khỏi cửa sổ, nói với Bách Bất Duy đang nằm như thi thể: “Thay vì âm thầm chết vì nàng, chi bằng hãy vì nàng mà sống đi.”
Bàn tay nho nhỏ, cực kỳ nóng, Mai Vũ kéo nó đứng lên, lo lắng hỏi: “Bách Bất Duy đang ở đâu?”
Khóe môi Nguyệt Lưu liên tục co rút.
Nữ nhân này, đang nhắc nhở mình không cao lắm à?
Lúc đứng lên không nâng nổi dù thì sao chứ!
“Ngươi cầm dù, ta dẫn đường.” Nhét cây dù vào tay nàng, Nguyệt Lưu khó chịu nói.
Hứ! Nó lớn lên nhất định sẽ rất rất cao.
Mai Vũ cầm dù, vội vàng đuổi theo, sự lo lắng trong lòng cũng vơi đi một chút. Lúc này, nàng mới nhớ tới hắc y nam tử kia vẫn luôn đi theo mình.
Ngẩng đầu, trên đường núi, không còn tìm thấy bóng dáng người kia.
Trái tim, bỗng dưng cảm thấy hơi trống vắng.
Nàng hồi tưởng, nhớ đến chuyện nàng rút tay ra khỏi tay y.
Y, hẳn sẽ không để ý đâu nhỉ.
Lại nghĩ, nàng càng lo lắng cho Bách Bất Duy hơn.
Mai Vũ sẽ không biết, trên đường núi yên tĩnh, nam tử hắc y kia gập dù lại, lặng lẽ đi về.
Những hạt mưa bay múa, trên đường núi, An Thiếu Hàn thong thả bước về phía trước.
Người trong mộng không biết mình là khách. (di3n đàn L3 qu;y đôn)
An Thiếu Hàn lại biết rất rõ. Bất kể mình tỉnh hay là mơ, mình vẫn chỉ là khách trong sinh mệnh nàng.
Mai Vũ, phải nhận được bao nhiêu sự ấm áp, ta mới có thể si mê nàng như vậy…Phải nhận bao nhiêu tổn thương ta mới có thể bình tĩnh đón nhận sự tàn nhẫn của nàng?
Mai Vũ, ta không yêu cầu xa vời gì nữa, ta thật sự không mong thứ gì xa vời cả.
Những hạt mưa đen rơi trên người y. Tóc ướt đẫm, quần áo cũng ướt, An Thiếu Hàn lại hoàn toàn không hề hay biết.
Y không hối hận về những việc mình đã làm.
Tình yêu của nàng là rượu độc, nhưng y cam tâm tình nguyện uống.
Dù nàng không còn là người trong trí nhớ. Không còn là nữ tử trong mắt chứa đầy vẻ đau lòng gọi y là Thiếu Hàn.
Nàng không còn cười vì y, không còn khóc vì y, cũng không bị y làm cho cảm động nữa.
Nàng là Mai Vũ, Không phải Tiểu Vũ. Không phải tiểu yêu tinh mà y yêu thương.
Trong mộng ngàn cánh hoa rơi vì nụ cười của nàng. Tỉnh mộng mới biết tất cả chỉ là phù du.
Y cứ thế đi về Phủ Thành Chủ, cả người thấm đẫm những giọt mưa đêm yên ắng, cũng chìm trong vô tận bi thương.
Đó là một gian nhà trúc, trước cửa, Tả Y đã nhìn thấy nàng từ xa bước tới, khóe môi cong lên.
Nàng vẫy tay, nói: “Ta chờ ngươi lâu rồi.”
Lo lắng bước vào nhà, Mai Vũ thấy Bách Bất Duy đang an tĩnh nằm đấy.
Như sợ quấy rầy hắn, Mai Vũ cẩn thận bước tới.
Tả Y kéo Nguyệt Lưu đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Mai Vũ và Bách Bất Duy.
Lúc nắm lấy đôi tay kia, Mai Vũ mới cảm thấy Bách Bất Duy vẫn còn đang sống.
Đau lòng vuốt ve gò má Bách Bất Duy, Mai Vũ nói khẽ: “Bách Bất Duy, huynh là đồ ngốc.”
Huynh là đồ ngốc, đừng dùng suy nghĩ của huynh để sắp xếp đường đi cho ta.
Có muốn cứu huynh hay không, có muốn huynh chết hay không đều là quyết định của ta. Huynh dựa vào cái gì mà ngăn cản?
Không ở lại đó quá lâu, Mai Vũ nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài.
Tả Y bước tới: “Sao không ngồi lâu hơn chút nữa?”
Mai Vũ lắc đầu: “Chờ ta lấy được thuốc giải rồi về cũng không muộn.”
Nói xong, nàng vội vàng rời đi.
Tả Y lắc đầu, nói với Nguyệt Lưu: “Xem ra tình địch của ngươi ngày càng nhiều rồi.”
“Ta không sợ, mấy tên nam nhân này sẽ già nhanh thôi. Ta còn trẻ.” Ngẩng đầu, Nguyệt Lưu cao ngạo nói. (di3~n `đan ^L3 qu;y đôn)
Tả Y trợn mắt, cốc lên đầu Nguyệt Lưu một cái.
Tiểu quỷ thối tha trưởng thành sớm.
“Cút hết cho bổn Vương!”
Tiếng gầm giận dữ doạ bọn hạ nhân sợ hãi bỏ chạy.
Đông Thần Thanh Vân trùng hợp đi ngang qua, khóe môi không khỏi thoáng hiện nụ cười.
Nàng đứng ngoài cửa, cười hỏi: “Sao rồi, thua rồi à?”
Hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ kia, Đông Thần Hạo một câu cũng không thể phản bác lại.
Hắn tức muốn điên rồi!
Đúng là một đám phế vật! Phế vật! Phế vật!
Gia Cát Trần và 300 tinh binh kia thế mà toàn quân bị diệt! Không chừa một mống!
Cúi đầu nhìn câu nói trên tay: Giữa Bách Lý Phong Vân cuồn cuộn này, hãy xem ai sẽ là anh hùng.
Giữa Bách Lý Phong Vân cuồn cuộn này, hãy xem ai sẽ là anh hùng.
Không ngờ đây lại là lời khiêu khích của An Thiếu Hàn.
Lần này hắn đã bại hoàn toàn!
Nhào nát tờ giấy kia, Đông Thần Hạo hung hăng ném nó ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Đông Thần Hạo tỉnh táo lại một chút.
Thua hoàn toàn?
Cũng không hẳn như vậy.
Hắn còn một quân cờ chiến thắng. Hắn tin tưởng Thiên Hòa sẽ mang về cho hắn sự kinh hỉ ngoài ý muốn.
“Đông Thần Thanh Vân, tất cả vẫn còn chưa kết thúc đâu.” Đông Thần Hạo lạnh lùng nói với bóng người ngoài cửa.
Khóe môi Đông Thần Hạo khẽ cong lên một độ cong lớn hơn. Tự tin ngẩng đầu lên, Đông Thần Thanh Vân nói: “Vậy Đông Thần Hạo, chúng ta hãy chờ xem kết quả.”
Đông Thần Hạo, ngươi không biết, ngươi thua không phải do ngươi không đủ đa mưu túc trí.
Ngươi thua bởi tình yêu cao ngạo.
An Thiếu Hàn có thể vì Mai Vũ mà đơn thương độc mã tới Bách Lý Phong Vân Thành đã nói lên y không phải lấy thân phận của một tên Vương Gia mà đến. Đó là lấy danh nghĩa tình yêu để đến.
Bỏ xuống địa vị của mình, bỏ xuống vẻ cao cao tại thượng của mình, mới có thể trực tiếp mặt đối mặt với người trong lòng.
Vậy thì An Thiếu Hàn, dù có bị Mai Vũ quên đi. Cũng sẽ yêu thêm một lần nữa.