Mục lục
Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu chảy ra, miệng vết thương rất đau.

Mai Vũ không nhịn được tự rủa thầm trong lòng, mình đúng là một người thích bị ngược đãi mà.

Đúng vậy, dựa theo số lần nàng bị thương mà tính, đúng là có thể trở thành một người thích bị ngược đãi hợp cách.

Mai Vũ lảo đảo vịn vào bức tường phía sau, đối mặt với An Thiếu Hàn.

Máu trên thanh kiếm của An Thiếu Hàn, rơi từng giọt xuống mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ. Nhưng truyền vào tai An Thiếu Hàn lại khuếch tán ra gấp mấy lần.

Mai Vũ ngã trên mặt đất, suy nghĩ có chút mơ hồ.

A, thở ra, là nóng, nhưng cơ thể lại lạnh.

Âm mưu của Đông Thần Thanh Vân, thật ra nàng đã biết được.

Hẳn là Đông Thần Hạo đã dạy nàng ấy mưu kế kia.

Một mưu kế làm nàng không thể lui bước.

Hôm nay nàng có tới hay không, kế hoạch Vô Hoan ám sát An Thiếu Hàn sẽ không thay đổi.

Nàng đến, vậy nàng sẽ rơi vào tuyệt cảnh. Nàng không đến, An Thiếu Hàn sẽ rơi vào tuyệt cảnh.

Bất kể như thế nào, kết cục, đều là Đông Thần Hạo thắng.

Tuy nàng không rõ tại sao Đông Thần Hạo phải làm như vậy, nhưng nàng không thể mặc kệ An Thiếu Hàn.

Còn Đông Thần Thanh Vân thì sao?

Tại sao phải giúp nàng ấy đây?

Bởi vì ít nhất nàng ấy thích hắn, sẽ không làm hại đến hắn.

Ngửa đầu, Mai Vũ thở một hơi, khí huyết dâng trào, Mai Vũ lập tức phun ra một ngụm máu.

Sớm biết rằng, Vô Hoan thật lòng với An Thiếu Hàn......

Cũng không phiền toái như vậy.

Thật hối hận quá.

Bóng dáng của người trước mặt dần trở nên mơ hồ.

Mai Vũ không biết, vận mệnh đang chờ đợi nàng phía trước.

Là tử vong, là đau khổ.

Vương Phủ này, vốn sắp trở thành nơi nàng táng thân, hay sẽ trở thành nhà giam của nàng một lần nữa.

An Thiếu Hàn, ngươi muốn như thế nào?

“Mai Vũ, những lời ngươi đã từng nói, ngươi còn nhớ chứ?” An Thiếu Hàn bước từng bước về phía trước, vô tình nói.

Ta nói, nếu nàng lại đến trêu chọc ta, ta sẽ không cho nàng đường lui.

Đây là nàng bức ta, Mai Vũ.

Mai Vũ trống rỗng nhìn về phía trước, trả lời theo bản năng: “Ừ......Ta nhớ rõ, bất kể An Thiếu Hàn làm gì, Mai Vũ đều chỉ có một câu: cam tâm tình nguyện.”

An Thiếu Hàn đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: “Như vậy, Mai Vũ, bây giờ ngươi là của ta, ta muốn ngươi làm bất cứ việc gì, ngươi cũng phải nghe theo lời ta đấy.”

Mai Vũ ngơ ngác nhìn hắn, cuối cùng không thể tỉnh táo nữa.

Trước khi mất đi ý thức, trong mắt Mai Vũ thu được.

Là nụ cười tà khí, nhưng lại mê hoặc đến không thể chống cự được.

Nguy hiểm, mê người.

Hắn....vừa có một khuôn mặt như vậy đấy.

Đừng nói là ta nói những điều kì quái, ta biết hắn nhìn có vẻ dịu dàng như vậy, nhưng kỳ thật lại cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng mà, ta vẫn không cưỡng lại nỗi sự mê hoặc. Nam nhân như ngươi, là loại đáng ghét nhất.

An Thiếu Hàn yên lặng nhìn Mai Vũ đã ngất xỉu, ngón tay co duỗi vài cái, cuối cùng cũng không có vươn ra.

Chỉ lớn tiếng kêu lên: “Hoa Vũ Đình, mang nàng đi trị thương đi.”

Cho dù là lúc giận dữ, hắn cũng không dùng đến năm phần công lực.

Có lẽ là, không nhẫn tâm đả thương nàng đi.

Hoa Vũ Đình đã sớm đứng ở ngoài cửa, nghe hắn nói xong, lách người vào.

An Thiếu Hàn nhìn Đông Thần Thanh Vân giả gục ở trên bàn, lại nói thêm một câu: “Thuận tiện kêu vài người đến, an táng nàng ấy thật tốt.”

Đi tới trước cửa, ánh mắt An Thiếu Hàn vô cảm liếc nhìn Đông Thần Thanh Vân, lạnh nhạt nói: “Trời đã tối rồi, mời Quận Chúa đi nghỉ ngơi đi.”

Đông Thần Thanh Vân run rẩy.

Lạnh lùng quá.

Ngay cả mỉm cười lễ phép như lúc trước cũng không có, thái độ của An Thiếu Hàn vô cùng lạnh nhạt.

Đông Thần Thanh Vân không nhịn được cắn môi, yên lặng xoay người lại, một mình rời đi.

Gió đêm thổi tới, thổi bay những nước mắt rơi xuống của Đông Thần Thanh Vân. Nhưng mà, nàng không có tư cách oán hận. Bởi vì kẻ đã đê tiện, vô sỉ hãm hại Mai Vũ là nàng.

Nàng không có tư cách được voi đòi tiên.

Soạn ra vở kịch Mai Vũ muốn giết Đông Thần Thanh Vân. Nói dối là dùng thế thân để dụ rắn ra khỏi hang. Sau đó, trở lại khi hiện trường giết người bại lộ.

Ngay cả chính bản thân Đông Thần Thanh Vân cũng cảm thấy, mưu kế này, thật là cao siêu.

Đông Thần Thanh Vân, thì ra ngươi cũng chỉ là một nữ nhân độc ác, tầm thường như thế.

Nở một nụ cười trào phúng, Đông Thần Thanh Vân ôm theo tất cả cảm xúc, tự nhốt mình trong phòng.

Hoa Vũ Đình nâng Mai Vũ dậy, bất giác cười khổ, lẩm bẩm: “Ngươi nha, nữ nhân này, tại sao mỗi lần gặp mặt, đều là bộ dạng sắp chết này chứ.”

Thật là, Vương Gia cũng thật là khó hiểu.

Tại sao lúc nào cũng rối rắm như vậy, đơn giản một chút không phải sẽ tốt hơn sao.

Lúc Hoa Tử Nguyệt tìm được Mục Vô Ca.

Hắn gục trên mặt đất, máu chảy đầy đất. Người không biết là còn sống hay đã chết.

Lúc ấy, Hoa Tử Nguyệt ngẩn người đứng yên tại chỗ, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cuống quýt lại gần lật hắn lại, Hoa Tử Nguyệt thấy hắn còn một chút mạch đập.

Rốt cuộc trái tim lơ lửng mới hạ xuống.

Cũng may, chỉ là bị ngất mà thôi.

Vừa kiểm tra vết thương của Mục Vô Ca, Hoa Tử Nguyệt vừa miên man suy nghĩ.

Bây giờ, việc tốt nhất nên làm, chính là nhân cơ hội diệt trừ cái uy hiếp lớn này đi.

Diệt trừ Mục Vô Ca, cơ hội để hắn và Mai Vũ thành đôi sẽ lớn hơn rất nhiều.

Ở trên con đường lạnh lẽo, trong lúc nhất thời, Hoa Tử Nguyệt luyến tiếc thở dài.

Khiêng Mục Vô Ca lên, Hoa Tử Nguyệt không nhịn được mắng một câu: “Mẹ nó! Nặng quá!”

Ôi, ôi, đi theo Mai Vũ, đầu óc của Hoa Tử Nguyệt hắn cũng bắt đầu trở nên không bình thường rồi.

Hoa Tử Nguyệt độc lai độc vãng, lòng dạ độc ác, lại vô lương tâm.

Cũng sẽ nghĩ, có một bằng hữu cũng không tồi.

Ném Mục Vô Ca lên ngựa, Hoa Tử Nguyệt mang hắn đi mất.

Về phần Đông Thần Thanh Vân, hắn không quan tâm lắm.

Mục Vô Ca bị thương, như vậy Đông Thần Thanh Vân chỉ có hai kết cục.

Tốt nhất là nữ nhân đó chết đi, nếu như nàng ta không chết, vậy hắn phải nhanh chóng đến bên cạnh Mai Vũ.

Lúc Mai Vũ tỉnh lại, An Thiếu Hàn đang đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Mai Vũ nhìn xuyên qua bóng dáng màu đen đó, thấy được một chút ánh mặt trời bên ngoài.

Hơi chói mắt, Mai Vũ lấy tay che mắt lại.

Mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Tỉnh rồi?” Nghe được tiếng động của nàng, An Thiếu Hàn xoay đầu lại, hỏi.

Đôi môi Mai Vũ khô khốc, trả lời bằng giọng nói yếu ớt: “Dạ, Vương Gia.”

An Thiếu Hàn chắp tay sau lưng, trên mặt vẫn luôn lạnh lùng, đi đến bên giường của nàng, nhìn xuống nàng: “Thế nào, thấy Vương Gia không cần quỳ sao? Ngươi thật là to gan.”

Mai Vũ nghe xong, đôi mắt đờ đẫn, chống đỡ thân thể suy yếu, ngã lệch từ trên giường xuống.

Chịu đựng đau đớn cả người, quỳ trên mặt đất, môi Mai Vũ tái nhợt, run run, hành lễ với hắn: “Mai Vũ tham kiến Vương Gia, Vương Gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

An Thiếu Hàn ngồi xổm xuống, kéo cằm của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, nói: “Mai Vũ, ta sẽ không hỏi ai kêu ngươi tới giết Đông Thần Thanh Vân, vì đó là chuyện của ngươi. Nhưng mà, ta cảnh cáo ngươi, nàng ấy là Vương Phi của ta, đừng vọng tưởng đụng đến một ngón tay của nàng ấy, nếu không, ngươi biết hậu quả của việc chọc giận ta rồi đấy.”

Ánh mắt Mai Vũ yếu ớt nhìn xuyên qua hắn, dừng ở cái cây bên ngoài, trên lá cây đang không ngừng lay động.

Ánh sáng rơi trên phiến lá, dáng vẻ rất đẹp.

Trong lòng Mai Vũ mệt mỏi, nói cho có lệ: “Dạ, nô tỳ đã biết.”

Tay An Thiếu Hàn gia tăng sức lực, đôi mắt Mai Vũ vẫn không nhìn về phía hắn.

Trong lòng tức giận đột nhiên tăng lên.

Đây là đang tính toán cái gì? Là nàng đến trêu chọc ta, đừng tỏ vẻ như người bị hại chứ.

Đừng có không nhìn ta.

Mai Vũ cảm giác được đau đớn, cười khổ trong lòng.

An Thiếu Hàn vẫn ngây thơ như vậy.

Làm ơn, đừng bức bách ta phải nhìn khuôn mặt tàn nhẫn kia của ngươi.

Ta sợ sẽ làm ra hành vi quá khích nào đó.

Điều Mai Vũ từng mong muốn nhất, chính là ngang hàng với Han Thiếu Hàn.

Nàng không muốn làm món đồ chơi bị hắn đùa bỡn, nàng muốn nói chuyện ngang hàng với hắn.

Đêm mưa ở thành Dương Châu, nàng đã làm được. Bây giờ, sự cân bằng này đã bị nàng phá hủy.

Sau này, nếu không còn tồn tại cái gọi là bình đẳng.

An Thiếu Hàn lại trở về với vẻ cao cao tại thượng, nàng chán ghét, ghét cái dáng vẻ cao cao tại thượng này.

Huống chi, hắn nói: Đừng vọng tưởng động đến một ngón tay Vương Phi của hắn.

Thì ra, Vương Phi của ngươi quan trọng như thế.

Mai Vũ không thể động dù chỉ là một ngón tay, Mai Vũ chỉ là đứa bé hư hỏng mà thôi.

Mặc kệ ngươi muốn rạch trên lưng nàng mấy đao, mặc kệ ngươi muốn chém nàng mấy kiếm.

Mai Vũ nghe rõ ràng tiếng trái tim mình tan nát.

Điều khổ sở nhất, không phải là Đông Thần Thanh Vân sắp trở thành Vương Phi của hắn. Mà là chính miệng hắn nói với với nàng.

Mai Vũ, ngươi không nhìn ta đúng không, không nhìn đúng không.

Được lắm, ta muốn ngươi phải trả cái giá lớn.

“Tối nay, ta muốn mở tiệc đãi khách, ngươi hãy làm vũ cơ giúp vui đi. Có thể làm được chứ.” An Thiếu Hàn nói.

Đôi mắt Mai Vũ giống như hồ nước lạnh lẽo không một gợn sóng, thản nhiên trả lời: “Dạ, Vương Gia.”

Đèn đánh cá, đèn đánh cá, Mai Vũ là đèn đánh cá, mà An Thiếu Hàn, ngay cả bọt biển khơi cũng không phải, chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Trong sự thất vọng và đau khổ, bây giờ nàng đã hiểu rõ rồi, với An Tiếu Hàn, cho tới tận bây giờ, nàng không phải là cái gì cả.

An Thiếu Hàn buông nàng ra, bước nhanh ra ngoài.

Bước thật nhanh, cũng không ngăn được trái tim đang phập phồng.

Rốt cuộc là thế nào đây?

Bên ngoài thì ra vẻ tức giận, nhưng sự đau lòng khó hiểu này, rốt cuộc là tại sao?

Tiểu Vũ, rõ ràng ta muốn tàn nhẫn với nàng.

Muốn trừng phạt, ta muốn độc ác với nàng.

Nhưng mà, vì sao ta lại cảm thấy, ta độc ác với nàng, chính là độc ác với chính mình chứ?

Rốt cuộc ta.... nên làm như thế nào đây....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK