Tạ Vãn Phong lo lắng kéo nàng đi ngay.
Mai Vũ vùng vẫy, gào thét: “Buông ra! Vô Ca! Ta muốn ở bên Vô Ca!”
“Mai Vũ, nhanh theo ta!” Tạ Vãn Phong gầm lên.
Nếu còn không đi, sẽ trễ mất.
“Không, ta không đi!”
“Chết tiệt! Mai Vũ! Mục Vô Ca muốn nàng sống sót!” Tạ Vãn Phong nói rồi kéo Mai Vũ đang mất hồn mà chạy như điên.
Mai Vũ không vũng vẫy nữa, cũng không tìm lý do để giãy dụa nữa.
Vô Ca muốn nàng sống sót. Đúng vậy, Vô Ca dùng mạng của chính mình để đổi lấy mạng nàng, nàng dựa vào cái gì mà đòi chết?
Tuyết trắng phô thiên cái địa, mạnh mẽ nhấn chìm tất cả.
Cuối cùng Tạ Vãn Phong cũng dùng một chút thời gian mà Mục Vô Ca tranh thủ được cho mình và Mai Vũ đem theo Mai Vũ thoát khỏi con đường chết.
Chân trời nhuộm màu trắng bạc, Mai Vũ ngã xuống nền tuyết tĩnh lặng.
Mục Vô Ca đau lòng ôm lấy Mai Vũ với đôi mắt vô thần, thấp giọng thì thầm: “Mai Vũ, đừng như vậy.”
Đôi mắt trống rỗng của Mai vũ nhìn về phía chân trời, thì thào: “Có phải... huynh biết Vô Ca sẽ làm vậy nên mới buông tay không?”
Tạ Vãn Phong vén mái tóc ướt đẫm của nàng qua một bên, áp mặt nàng gần mặt mình, khẽ hỏi: “Nàng sẽ hận ta sao?”
Hắn biết, hắn nhìn thấy trong đôi mắt kiên định của Mục Vô Ca.
Hắn không phải kẻ nhát gan, chỉ là trong lúc đó, hắn không thể tranh lấy cái chết với Mục Vô Ca. Bởi vì từng phút từng giây đều là sinh mệnh.
Bọn họ muốn Mai Vũ được sống.
Mai Vũ muốn cười một cái nhưng nước mắt lại cứ trào ra.
Hận à? Nàng có tư cách sao?
Người đã chôn vùi Vô Ca là chính nàng. Vô Ca vì nàng mà chết.
Tại sao? Tại sao họ đều vì mình mà chết?
Tại sao? Tại sao chứ?
Nàng còn nhớ, nhớ ngày đó, khi ánh mặt trời vẫn còn chưa biến mất, thành Dương Châu tơ liễu tung bay theo gió, y ngồi trên lưng ngựa, khí vũ hiên ngang vươn tay về phía nàng. Dù qua vài năm, vài chục hay hay vài trăm năm, nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ của y lúc đó. Trong thành Dương Châu chẳng có chỗ nào có thể sánh với vẻ đẹp của Mục Vô Ca.
Y giống như một đứa trẻ lúc nào cũng tùy hứng. Y bốc đồng vì nàng làm tất cả mọi thứ, y phóng khoáng nói: “Bởi vì ông đây là Mục Vô Ca.”. Một đứa bé như thế, đến lúc nàng đau khổ lại cho nàng sự an ủi.
Y là trang chủ, là người không thể thay thế nhất ở Ngân Nguyệt Sơn Trang. Rõ ràng y đã có được tất cả, nhưng lại nguyện ý theo nàng.
Tại sao vậy? Vô Ca đã có mọi thứ rồi tại sao lại không vì chính mình mà lại tìm chết chứ?
Ngón tay run rẩy, Mai Vũ lau nước mắt, miễn cưỡng cong môi cười, thoát khỏi cái ôm của Tạ Vãn Phong. ~✽Diẽn•Đ2n☻Lê Q✃ Đônメ
“Ôi, sao vậy chứ? Chắc do bão cát quá lớn. Vãn Phong, ta muốn đi tìm Vô Ca, tên kia lại tùy hứng, bây giờ chắc đang oán ta, giận ta không nắm chặt tay huynh ấy. Không, không sao, ta sẽ đi đến bên huynh ấy.”
Lảo đảo bước đi trên nền tuyết vài bước, Mai Vũ đã ngã nhào xuống.
Tạ Vãn Phong thống khổ nhắm mắt lại, lòng đau như dao cắt.
Vừa rồi trong lúc chạy trối chết, thể lực của nàng đã cạn kiệt, nha đầu này, còn muốn cậy mạnh tới bao giờ?
“Mục Vô Ca chết rồi.” Tạ Vãn Phong nhìn người đang vùng vẫy trên tuyết, nhắm mắt lại nói.
Mai Vũ run rẩy, cắn môi dưới, gắng gượng đứng lên, đi về phía trước.
“Huynh nói bậy, Vô Ca không chết, nhất định là huynh ấy đang chờ ta đến cứu.”
“Mai Vũ, Mục Vô Ca chết rồi. Dưới đống tuyết đó, có thể sống được đã xem như kỳ tích rồi.” Tạ Vãn Phong quỳ trên mặt tuyết, kiên trì nói.
Đừng tự lừa gạt chính mình nữa, Mai Vũ, nàng biết rằng y không có khả năng sống sót.
Mai Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng sụp đổ, khóc lên, xoay người lên án: “Vậy huynh muốn ta phải làm sao? Huhu~ Tại sao lại là Vô Ca? Sao người chết lại là Vô Ca? Không công bằng, không công bằng chút nào. Huynh biết không, dù là thi thể ta cũng phải tìm được!”
Ta không thể, không thể bỏ mặc Vô Ca tính tình trẻ con đó trong tuyết lạnh.
Y sẽ sợ lạnh, chắc chắn sẽ sợ lạnh.
Mai nói xong, xoay người định đi, trước mắt bỗng mơ hồ rồi hôn mê mất tỉnh.
“Mai Vũ!” Tạ Vãn Phong hét lên, sợ hãi chạy tới đỡ lấy nàng.
Sờ thử, trán Mai Vũ nóng đến dọa người.
Sốt rồi, chắc là do chạy quá mệt lại thêm đau lòng dẫn đến phong hàn.
Xung quanh chẳng có một bóng người, lương thực dự trữ không biết đã bị vùi lấp ở đâu. Tạ Vãn Phong nhìn khắp mọi nơi, đâu đâu cũng chỉ là một màu trắng mịt mờ.
Khẽ cắn môi, cõng Mai Vũ lên, Tạ Vãn Phong đi về chân núi.
“Mai Vũ, thật xin lỗi, bây giờ ta không thể đi tìm Mujc Vô Ca, vì bây giờ ta chỉ muốn nàng bình an.”
“Mai Vũ, ta là tên khốn, ta đáng giận, nhưng Mục Vô Ca nhất định sẽ muốn ta làm như vậy.”
“Mai Vũ, ta còn muốn nói, thật lòng xin lỗi nàng, ta biết Mục Vô Ca chết đi là điều vô cùng bất công. Lúc đó, ta cũng có thể chết. Nhưng đừng trách ta được không? Lần sau, nếu lần sau có chuyện như vậy, ta sẽ đi trước.”
Trên đất tuyết lưu lại một hàng dấu chân và một hàng dài vết máu mà Mai Vũ không nhìn thấy.
Đó là vết thương do hắn che chở cho nàng trong lúc nhánh cây vụt đến.
Nàng không nhìn thấy, trong mắt nàng chỉ có cái chết của Vô Ca, nàng không nhìn thấy.
Thì ra...trong tình yêu, có nhiều vết thương phải âm thầm, cam tâm tình nguyện chịu đựng. Khi người kia còn đau đớn hơn mình, mình đành phải tự liếm miệng vết thương.
Tạ Vãn Phong bỗng cười tự giễu, hắn đang làm gì, chính hắn cũng có lúc uất nghẹn như vậy sao?
Tạ Vãn Phong, so với Mục Vô Ca, ngươi chẳng có gì để tủi thân cả.
Trên một đỉnh núi khác, có hai nữ tử lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
“Tỷ tỷ, ngoài ý muốn mất rồi?” Lạc Lạc nắm chặt tay của nữ tử bên cạnh, lo lắng hỏi.
Từ lúc mới bắt đầu, Ly Ly vẫn luôn ngẩn ngơ.☩ȡiξn•ȡ2n☻Lξ Q✃ ȡônメ
Ly ly nhìn về nơi xa kia, không đáp, đột nhiên lại đứng lên nói: “Chỉ là không nghĩ tới nam tử kia sẽ hy sinh bản thân.”
“Là một nam nhân tốt.”
“Ừ, không sai, thế gian cũng có nam nhân tốt....Đáng tiếc lại không phải của chúng ta.” Ly Ly nói, nàng xoay người, đi xuống núi.
Ghen tỵ gì gì đó hãy để cho nó bay theo gió đi thôi.
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu, có một số thứ thuộc về người khác vẫn sẽ là của người ta. Vĩnh viễn không thể trở thành của mình.
Lạc Lạc đuổi theo, chạy tới trước mặt Ly Ly, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ hâm mộ à? Không cần phải hâm mộ họ đâu. Vì tỷ tỷ, cái gì Lạc Lạc cũng làm được.”
“Ha ha, nha đầu ngốc, nếu vậy muội hãy theo ta đến chân trời góc bể đi, có thể chúng ta sẽ vất vả đó.”
“Muội không sợ đâu.”
Có lẽ mỗi người đều có thế giới của riêng mình.
Không thể nói ai đối xử tàn nhẫn với ai. Có rất nhiều người chỉ có thể dịu dàng với thế giới của mình.
“Tuyết lở, tuyết lở rồi!” Sáng sớm, trong cả Vân Thành đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, không biết ai đó đang ồn ào trên đường cái.
Bây giờ, người trong thành đều nhao nhao chạy đi nghe ngóng.
Lúc Hoa Tử Nguyệt nghe thấy tin này, cả người không thể động đậy, chén trà trong tay cũng trượt xuống.
“Tiểu nhị, ngoài kia đang nói gì thế?” Bách Bất Duy tỉnh táo bắt lấy tiểu nhị gần đó, hỏi.
Tiểu nhị ra vẻ thương hại, nói: “Khách quan, nghe nói là tuyết lở đó. Ôi trời đất ơi, ngài nói xem, hôm nay quả là tai ương ngập đầu, cả ngày không dứt, không biết lúc nào thì tới mình đây. Hi vọng là đêm qua không có ai ra ngoài săn bắn thì may quá. Nếu không, chắc là xong rồi.”
Môi tái xanh, Liễu Hành Vân đứng dậy muốn chạy ra ngoài ngay lập tức.
“Ngươi định đi đâu?” Hoa Tử Nguyệt vội vàng kéo hắn lại, hỏi.
“Ta đi tìm họ.” Liễu Hành Vân lo lắng đáp.
“Không được đi đâu hết.” Hoa Tử Nguyệt lạnh lùng nói.
Liễu Hành Vân giận dữ, trở tay thoát khỏi tay y, lớn tiếng nói: “Ta muốn đi tìm bọn họ!”
Hoa Tử Nguyệt đứng lên, chiếc đũa trên tay phóng tới, ngừng ngay chỗ yết hầu của Liễu Hành Vân.
Liễu Hành Vân nhất thời ngẩn ra.
Nhanh quá.
Hoa Tử Nguyệt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Trên Tuyết Sơn tình hình không ổn định, ngươi muốn bọn họ trở về lại phải lên núi tìm ngươi sao?”
Liễu Hành Vân muốn phản bác lại, nhưng không biết nên nói gì.
Bách Bất Duy nhìn không vừa mắt, y tách hai người ra, nói: “Chúng ta chờ chút nữa. Nếu hôm nay họ còn không về thì sẽ đi tìm. Bây giờ chúng ta phải tìm nguyên nhân tuyết lở. Vô duyên vô cớ không có gì nguy hiểm thì sao đột nhiên có tuyết lở được?”
Ba người bụng đầy lo lắng lại ngồi xuống.
Trong lòng đều âm thầm cầu nguyện.
Ngàn vạn không cần xảy ra chuyện gì nha.
Mà ông trời, vẫn chẳng nghe thấy lời cầu nguyện của họ.