Trong căn phòng tối im ắng chỉ có Mai Vũ và Liễu Hành Vân đang đối mắt với nhau.
“Huynh biết bây giờ chúng ta cần làm gì không?” Mai Vũ nghiêm túc hỏi.
“Biết, ta biết rất rõ.” Liễu Hành Vân cũng nghiêm túc gật đầu trả lời.
“Vậy theo huynh thì phải làm sao đây?” Mai Vũ lại hỏi.
Liễu Hành Vân nhíu mày, trịnh trọng hỏi ngược lại: “Có thể cho ta quyền được chọn không?”
Mai Vũ lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Huynh không còn đường lui.”
Liễu Hành Vân suy sụp, hét lớn: “A a a!!! Mai Vũ! Rốt cuộc nàng muốn gì?”
Cho hắn một mở đầu ái muội, khiến ta cảm thấy có lỗi.
Nhưng chuyện xảy ra lại chẳng giống một vở kịch màu hồng.
Nguyên nhân dẫn tới chuyện này là lúc từ Miêu Cương về.
Đại phu ở đó nói Mai Vũ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Vì khi cứu được nàng, lục phủ ngũ tạng đã bị hủy hoại rất nghiêm trọng. Dù đã được điều trị một khá lâu nhưng vẫn không thể vận động mạnh, càng không thể sử dụng võ công.
Nên tóm lại là Mai Vũ vẫn cần tiếp tục tĩnh dưỡng đến khi thân thể khôi phục như trước.
Sau khi Mai Vũ nghe được chuyện này thì chán nản một đoạn thời gian.
Không thể tự do hoạt động cảm giác thật sự rất tệ.
Tình trạng tồi tệ đó cứ kéo dài khoảng hai ngày.
Khi họ tới Lâm Sơn biệt uyển của An Thiếu Hàn, tinh thần của Mai Vũ đã hoàn toàn khôi phục.
An Thiếu Hàn yên lòng nên trở về Giang Nam xử lý những thủ tục chuyển giao công tác cuối cùng.
Đám người còn lại cũng thấy Mai Vũ đã vực dậy tinh thần.
Nhưng ngày thứ nhất trôi qua, nàng cực kỳ vui vẻ.
Ngày thứ hai trôi qua, nàng cũng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng ngày thứ ba nàng không vui nữa rồi.
“Ta muốn đi chơi.”
“Không được, nàng phải tĩnh dưỡng.” Hoa Tử Nguyệt ngăn cản.
“Ta muốn đi chơi.”
“Sư muội, nghe lời, không được nháo.” Vân Khinh nói.
Mai Vũ nằm sấp bên cửa sổ, vô cùng hậm hực.
Đúng lúc này, Nguyệt Lưu từ cửa sổ nhảy vào, thấy nàng buồn bực nằm đó, nó bước tới nói: “Bây giờ tỷ không thể đi, nhưng đệ có một cách khiến cho tỷ vui vẻ.”
Mai Vũ nhíu mày hỏi: “Tiểu quỷ, đệ có ý kiến gì hay?” dIeeendaaanL3qqquyDonn
Nguyệt Lưu trừng mắt, gian manh đề nghị: “Cái này phải xem tỷ bắt bọn họ làm gì. Những người kia từ nhỏ chắc là ngoài luyện võ công ra chưa từng làm việc đàng hoàng. Đã đến lúc cho họ trải nghiệm cuộc sống.”
Nguyệt Lưu dẫn dụ Mai Vũ.
Thật ra không thể trách nó đâu nha.
Mình và họ chênh lệch quá nhiều tuổi, muốn lấy thân phận một nam nhân để tồn tại trong lòng Mai Vũ là hoàn toàn không có khả năng. Nó oán khí ngập trời nên cần phải phát tiết.
Mai Vũ đảo mắt, trong đầu hiện ra cảnh Liễu Hành Vân rửa bát trong khách điếm thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trải nghiệm cuộc sống à?
Ha ha, cách hay!
Mai Vũ vui vẻ bật dậy, bắt lấy Nguyệt Lưu thơm nó một cái rồi hét lớn: “Nguyệt Lưu, ta yêu đệ chết mất, ta đi làm ngay đây.”
Nguyệt Lưu bị nụ hôn đó làm cho đầu óc choáng váng, sau khi Mai Vũ đã đi xa nó mới đỏ mặt hờn dỗi: “Quá đáng, ai cho tùy tiện hôn người ta. Thấy ghét!”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng nó lại đang nghĩ tới cái mưu kế kia.
Trên đời lại có thêm một tiểu ác ma.
Đã nghĩ tới thì phải kèm thêm hành động.
Mai Vũ là ai? Mai Vũ đã nói là làm.
Kết quả: Mai Vũ lập tức chạy đi tìm Liễu Hành Vân, kéo hắn vào trong nhà để đàm phán.
Về phần tại sao lại tìm Liễu Hành Vân đầu tiên ấy à?
Đương nhiên vì phải tìm quả hồng mềm mà bóp nha.
Trước bóp cái này sau đó mới tính tới khả năng chạm tới những cái khác.
Sau khi Mai Vũ đưa ra một đống lý lẽ, Liễu Hành Vân cuối cùng cũng biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
“Bây giờ ta không thể không làm quen với cuộc sống của một người bình thường nên ta muốn các huynh thử làm trước, vậy là ta thỏa mãn rồi.”
Hic...toàn là những lời bịa đăt, nàng từng nói muốn làm mưa làm gió trên giang hồ, chưa từng nói muốn sống cuộc sống của một người bình thường, nàng vốn cũng có bình thường gì đâu?
“Không thể dùng võ công, ta muốn huynh làm việc như người bình thường một ngày, ta nghĩ Liễu Hành Vân lúc đó sẽ rất anh tuấn.”
Lúc ma quỷ gạt người luôn dùng những lời ngon tiếng ngọt.
Tuy...tuy là hắn biết điều đó.
Biết nha đầu kia đang đùa dai với mình...
Nhưng nói lời từ chối nàng thật quá khó.
Suốt một năm qua hắn đã không ở bên nàng, bây giờ hắn muốn dùng tất cả của mình để chiều chuộng nàng, yêu nàng.
Bất đắc dĩ gật đầu, Liễu Hành Vân đồng ý.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong tiếng cười nhạo của đám nam nhân, Liễu Hành Vân bước đi trên con đường kiếm tiền của mình.
Hắn sẽ làm tiểu nhị một ngày.
Trên đời này luôn có cái gọi là....nhìn bề ngoài biết nhân cách.
Vì vẻ ngoài của Liễu Hành Vân nên khi hắn xin làm ở Đệ Nhất Gia tửu lâu, người ta vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Ngày đó là ngày sinh ý của tửu lâu phát đạt nhất. Cũng là lần đầu tiên khách nhân khẳng khái cho tiểu nhị nhiều bạc đến thế.
Mai Vũ ở trong sơn trang trông mòn con mắt, cuối cùng cũng đợi đến lúc hoàng hôn, ngóng trông Liễu Hành Vân mệt mỏi trở về.
Sau khi hắn vào nhà, Mai Vũ lập tức rót cho hắn một chén trà, hỏi: “Sao rồi?”
Liễu Hành Vân uống một ngụm trà, tự thuật lại những gì mình đã làm rồi đưa tiền công cho Mai Vũ.
“Ta sẽ cất kỹ số tiền quý giá này.”
Gương mặt Mai Vũ sáng rỡ nụ cười hạnh phúc.
Nhìn nàng vui vẻ, Liễu Hành Vân cảm thấy trái tim như được lắp đầy. Cảm giác hạnh phúc tự nhiên nảy sinh.
Đây chính là hạnh phúc bình thường chăng?
Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì về, có người trong lòng bưng trà cho mình, hỏi han về công việc hôm nay.
Tuy không mấy chân thực nhưng cảm giác hạnh phúc rất rõ ràng.
Hắn nhịn không được đứng dậy, hôn lên môi Mai Vũ.
Ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu vào, bao lấy đôi nam nữ tuyệt mỹ.
...
“Đúng rồi, lúc ở quán rượu ta thấy có thứ này không tệ nên lấy về cho nàng.”
“Cái gì đó?”
“Phỉ Thúy Song Hà, thứ này rất quý đó.”
“Thì ra...huynh vẫn giữ bản tính của thần thâu...Huynh đúng là tên trộm thất đức.”
“Nào có, ta được người ta cho rất nhiều tiền nhưng tất cả đều bị lão bản lấy đi nên ta lấy thứ này xem như trao đổi đồng giá.”
...
Ở nơi xa nào đó, có một lão bản quán rượu khóc không ra nước mắt.
Bởi mới nói...cắt xén tiền công của người ta sẽ rất xui xẻo đó.