Cái gì gọi là lên phải thuyền giặc?
Phút chốc từ trên núi đi xuống, Mai Vũ chợt có cảm giác lên thuyền giặc.
Nhìn Ngân Nguyệt sơn trang, Mai Vũ cảm thấy, có lẽ, đó là một thế giới khác.
"Sư muội, hối hận sao?" Vân Khinh kéo tay của nàng, nhẹ giọng hỏi.
Sau cơn mưa là bầu trời bao la, lộ ra ánh mặt trời màu vàng nhạt.
Mai Vũ lắc đầu, cười khẽ: "Không có, sư huynh, chúng ta đi thôi."
Không có gì thật hối hận, khi nàng quyết định đi cùng Vân Khinh, cũng không tính toán quay đầu lại.
Cùng Vân Khinh sư huynh lưu lạc thiên nhai, là mơ ước từ nhỏ của nàng.
Nàng có nghĩ qua, hai người vui vẻ ở cùng nhau.
Chẳng qua là khi đó, trong kế hoạch không có Tạ Vãn Phong, không có Liễu Hành Vân, cũng không có Mục Vô Ca.
Nàng sẽ viết tin cho Mục Vô Ca, nói cho hắn biết mình rất tốt.
Chẳng qua là, không thể cùng Vãn Phong, Hành Vân cáo biệt. Bởi vì nàng căn bản không tìm được bọn họ.
Lần chia ra này, để cho Mai Vũ hiểu một chuyện.
Cái gọi là chân trời góc biển, cái gọi là vĩnh viễn, cái gọi là cả đời, đều là chuyện quá mức xa xôi.
Mai Vũ cam tâm tình nguyện, không có nghĩa là ba người kia cam tâm tình nguyện.
Nếu giữa mọi người, không thể cam kết cả đời, như vậy tiêu sái rời đi, ngược lại là tốt nhất.
Vân Khinh nói: "Sư muội, ta sẽ không cho ngươi giải dược, khóa tâm hoàn khóa tâm, như vậy có thể buộc ngươi ở bên cạnh ta cả đời."
Một khắc kia, Mai Vũ biết, sau khi quanh đi quẩn lại, mình đã trở về bên cạnh tên sư huynh khốn kiếp này.
Cả đời sao? Nếu quả như thật có người nguyện ý hứa hẹn cả đời với nàng, như vậy cho dù là giả, nàng cũng nguyện ý tin tưởng.
Bởi vì, có quá nhiều người đã xuyên qua sinh mệnh của nàng, xuyên qua rồi rời đi, không để lại dấu vết.
Sau khi nhận được sự đồng ý của nàng, Vân Khinh chuyển thân, lôi kéo nàng đi.
Vân Khinh biết, mình là bị bức, hắn biết nàng cần gì, hắn cho nàng, căn bản không đạt tới lời hứa.
Nhưng hắn khắc chế không được mình, hắn hiểu rõ, cho thêm hắn bao nhiêu cơ hội làm lại, hắn như cũ sẽ dẫn nàng mắc câu.
"Chúng ta đi nơi nào?" Mai Vũ hỏi.
"Ha ha, chúng ta mất tích đi, đi chân trời góc biển, bất kỳ nơi nào, chỉ có chúng ta hai." Vân Khinh trả lời.
Mai Vũ cười, chân trời góc biển sao, được. . . . . . A. . . . . .
Liễu Hành Vân khi nhận được tin Mai Vũ mất tích thì đang mua thuốc cho Thượng Quan Diêu phát sốt, ở trên đường gặp được người đưa tin của Tạ Vãn Phong.
Người kia nói: "Mai Vũ mất tích, đã mấy ngày rồi."
Trong gió nhẹ tháng sáu, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, phản xạ ra tia sáng tái nhợt. Tay Liễu Hành Vân cầm gói thuốc cứng ngắc.
Hắn liền nghĩ tới đêm đó, lúc rời đi, bóng lưng của nàng. Lúc này hồi tưởng lại, mới phát giác, khi đó, cánh tay nàng cứng ngắc. Hiện tại nhớ tới, nàng là muốn giữ lại mình, đến cuối cùng, cũng không có vươn tay.
Thế giới của Liễu Hành, luôn đang không ngừng mất đi, sau đó không ngừng hối hận.
Lại một lần nữa, hắn mất đi nữ tử này, lại tìm không được cơ hội hối hận.
Yên lặng gật đầu, Liễu Hành Vân lạc phách đi về phía khách điếm.
Thượng Quan Diêu, vẫn còn đang chờ hắn.
"Thù của Liễu thôn, có thể, liên quan đến việc Mai Vũ mất tích." Người kia nói như thế sau lưng hắn.
Thông suốt xoay người, Liễu Hành Vân lạnh lùng hỏi: "Có ý tứ gì?"
Nam nhân đứng ở trong gió, xoay người đi, chỉ để lại một câu nói.
"Thời điểm chúng ta đang làm nhiệm vụ, bắt được một người của Vô Vân lâu. Sau khi thẩm tra biết được, chuyện của Liễu thôn là người của Vô Vân lâu làm, hơn nữa trong đám cừu gia đến Ngân Nguyệt sơn trang giết nàng, có người nói, người tiết lộ tin tức cho bọn họ, là một nữ tử che mặt."
Một khắc kia, vầng sắc bốn phía của ánh mặt trời đều trở nên trống không.
Liễu Hành Vân cắn răng, không thể nào.
Không thể nào là nàng! Nhất định là lầm.
Xoay người, Liễu Hành Vân bước nhanh đi về phía khách điểm.
Hắn tuyệt đối không tin là nàng làm.
Tạ Vãn Phong từ trong phòng của Lão Đại ra ngoài, yên lặng đi ở trong đình viện.
Tháng sáu, hoa sen nở, kiều diễm xinh đẹp, thế nhưng hắn lại không có ý định đi xem.
Lời nói của lão đại, còn quanh quẩn ở bên tai.
"Vãn Phong, ta muốn ngươi tìm một người, ngươi có quen biết, gọi Mai Vũ, chính là Vũ Thần. Chúng ta hoài nghi nàng có liên quan đến chuyện của Liễu thôn và chuyện của Đào Nguyên."
Tạ Vãn Phong nghe, lúc ấy liền nổi giận, kêu to: "Không thể nào!"
Lão Đại nhìn hắn một cái, than thở: "Ta hiểu rõ ngươi cùng nàng là bằng hữu, ta cũng không hy vọng là nàng. Nhưng người ám sát Đào Nguyên chúng ta bắt được, là người của Vô Vân lâu. Từ thẩm tra, tình cờ biết được chuyện Liễu thôn là bọn họ làm."
"Nàng không có quan hệ với người của Vô Vân lâu!" Tạ Vãn Phong phản bác.
"Nhưng Hoa Tử Tiêu chết trong tay nàng, Vô Vân lâu lại không đuổi giết nàng. Hơn nữa tại sao nàng thay Hoa Tử Tiêu đón nhận tất cả kẻ thù? Còn có trước Ngân Nguyệt sơn trang, chuyện nàng bị kẻ thù đuổi giết, từ trong miệng một giang hồ nhân sĩ biết được, cho biết động hướng của nàng, là một nữ tử che mặt."
Sắc mặt Tạ Vãn Phong, trắng không còn giọt máu.
Đúng vậy, hắn không biết quan hệ của nàng cùng Hoa tử Tiêu, hắn không biết Vô Vân lâu tại sao không đuổi giết nàng.
Nàng dùng một câu nói mang qua tất cả.
Cho nên, hắn không dám nói, nàng cùng những chuyện này một chút xíu quan hệ cũng không có.
Chẳng qua là, hắn không muốn tin tưởng.
Nữ tử kia, có nụ cười ôn nhu, cùng ánh mắt quật cường, hắn có cảm giác ấm áp muốn ôm.
Hắn tại sao có thể tin tưởng. . . . . . Nàng chính là người vạch ra hết thảy.
Không, hắn muốn tìm nàng, muốn nàng chính miệng phủ nhận tất cả.
Như vậy, hắn sẽ dùng tất cả những gì mình có, tới tin tưởng nàng.
Sau khi quyết định, Tạ Vãn Phong trực tiếp đi tới chuồng ngựa, dắt ngựa, chạy như điên.
Mục Vô Ca nhận được tin Mai Vũ đưa tới thì Mai Vũ đã cùng Vân Khinh, chơi thuyền trên sông rồi.
Trong thư hiểu rõ mấy chữ: rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít. Vô Ca, rượu của ta đều ở chỗ của ngươi, nếu có duyên, về sau sẽ cùng ngươi nâng cốc vui thích.
Mục Vô Ca đọc tin kia, không biết sao, có một cổ ưu thương nhàn nhạt.
Cảm giác, thời điểm Mai Vũ viết những lời này, nhất định là khóe môi nhếch lên nụ cười ưu thương.
Tại sao, sẽ cảm thấy thư này viết rất giống như là vĩnh viễn ly biệt chứ?
Nhẹ nhàng gấp thư lại, Mục Vô Ca cẩn thận cất đi.
Mai Vũ, nếu như ngươi có chuyện, nhất định không nên quên Mục Vô Ca.
Ta là ngôi sao của ngươi, chỉ cần ngươi cần một tiếng, ta ném Ngân Nguyệt sơn trang xuống, cũng sẽ chạy vội tới bên cạnh ngươi.
Đứng lên, Mục Vô Ca đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, có người cung kính quỳ.
"Tham kiến trang chủ."
Mục Vô Ca ngang đầu: "Miễn lễ."
Từ nay về sau, Mục Vô Ca, chính là trang chủ của Ngân Nguyệt sơn trang rồi. Nhưng Mai Vũ, Mục Vô Ca, vĩnh viễn là Mục Vô Ca của Mai Vũ.
Chơi thuyền trên sông, ăn cá uống rượu, liền rượu ngon, thật sự là Tiêu Diêu Tự Tại.
Bất quá, nói điều này là Vân Khinh, không phải là Mai Vũ.
Ôm đàn tỳ bà, Mai Vũ u buồn nhìn hắn một cái.
Nói: "Sư huynh, tại sao ta muốn chơi tỳ bà, ngươi thì uống rượu?"
Vân Khinh nhấp rượu, ôn nhu cười nói: "Bởi vì nên có dáng vẻ Thần Tiên Quyến Lữ. Sư muội tốt, chơi một khúc cho ta nghe đi."
Mai Vũ trừng mắt, ở trong lòng, khóc không ra nước mắt.
Ông trời ơi, nàng chính là thật sự không có sức chống cự với sự ôn nhu của nam nhân này, mới có thể bị ăn đến sít sao.
Nhưng ai bảo nàng thích hắn ôn nhu chứ.
Trong tay tỳ bà nhẹ nhàng gảy chút, chân của Mai Vũ đung đưa trong nước, nhẹ nhàng ngâm nga bài hát:
Núi cao nước xa, tấu một khúc tỳ bà
Là ai ở mi gian, vẽ chu sa đổi tố nhan
Ta đem chuyện cũ một chút xíu chồng chất
Một gốc cây đào, mấy tháng mở thành đỏ tươi
Tháng sáu mưa, Thất Nguyệt Vân Khinh
Năm năm tháng tháng, thanh mai trúc mã
Ngàn năm con mắt trở về, trăm năm sát vai
Cùng lắm thì đời đời kiếp kiếp, say nhân gian
Phía trước cửa sổ hướng Tây, cuốn rèm châu thả nửa bên
Chờ ngươi qua trước đài, đưa hoa đào thổi phồng trách không thể đơn thuần
Ta đem đậu đỏ từng viên một tích góp từng tí một
Một ly rượu độc ủ từ đậu đỏ, bao lâu hóa thành tình nồng
Tháng sáu mưa, Thất Nguyệt Vân Khinh
Năm năm tháng tháng, thanh mai trúc mã
Ngàn năm con mắt trở về, trăm năm sát vai
Cùng lắm thì đời đời kiếp kiếp, say nhân gian
Tóc của nàng, theo gió nhẹ nhàng phiêu tán.
Vân Khinh tâm vừa động, đột nhiên tiến lên, bắt được cây trâm của nàng.
Từ phía sau vòng chắc nàng, nhẹ nói: "Sư muội, ta chải tóc cho sư muội."
Sắc mặt Mai Vũ trở nên hồng, nhẹ nhàng gật đầu.
Vân Khinh không biết từ nơi nào lấy ra lược gỗ đào, tỉ mỉ chải tóc cho nàng.
Mai Vũ lại nghĩ tới chuyện xưa đó, nghĩ tới người nam nhân kia.
Một sáng sớm, nàng cũng như vậy chải tóc cho nam nhân kia.
Ừ, đã là chuyện cực kỳ lâu lúc trước rồi.
Trong nước, là hình ảnh nóng tay thon dài đẹp mắt của Vân Khinh, đang xuyên qua mái tóc đen của nàng.
Mai Vũ cười khẽ.
Mọi người đều nói, tóc đen lượn quanh ngón tay mềm, hiện tại tràng cảnh này.
Nàng muốn hảo hảo ghi nhớ.
Hảo hảo ghi nhớ. . . . . .
Ghi nhớ sự ôn nhu của nam tử này.