Đại ca à, tuy huynh nói nàng là nương tử của ta làm ta cảm thấy rất vui. Nhưng huynh có thể đừng biểu lộ vẻ mặt hứng thú với “nương tử” của ta như vậy có được hay không, nàng bị gì ta còn không biết thì làm sao mà nói cho huynh biết được?
Trong lúc xoắn xuýt, Liễu Hành Vân nghĩ, không lẽ nói là nàng bị trĩ? (= =||| Thiên lôi ơi hãy đánh chết hắn đi.)
Ngay lúc hắn còn đang nghĩ có nên nói hay không thì Mai Vũ đột nhiên mở miệng nói.
Giọng nói yếu ớt kia, cứ như nàng đã thật sự biến thành người khác vậy.
“Công tử, ta đột nhiên bị bệnh đậu mùa, không thể tiếp xúc quá gần với người lạ, xin công tử hãy nghĩ cho sức khỏe của mình, đừng để bị ta lây xui xẻo.” Tay nàng vểnh lên thành hình hoa lan chỉ, trong đầu Mai Vũ cố gắng thôi miên mình thành Đông Thần Thanh Vân, nói bằng giọng mũi.
Không được rồi, không phải tiểu thư khuê các thật khó mà học được cái dáng vẻ đó.
Cái giọng này. Chính nàng nghe còn thấy mắc ói.
Hu hu! Chắc nàng điên rồi mới có thể nguyền rủa mình bị bệnh đậu mùa, còn nói cái gì mà mong hắn đừng để bị mình lây xui xẻo nữa chứ.
= =||| Hắn mới là kẻ xui xẻo đầy mình thì có.
Bách Bất Duy, ngươi thức thời một chút cho bổn cô nương, cút nhanh đi.
Bách Bất Duy nghe xong, ngạc hiên mở to miệng, nói: “Bệnh đậu mùa? Bệnh này đúng là rất nguy hiểm nha.”
Mai Vũ thấy hắn cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, không nhịn được mừng thầm trong lòng.
A ha ha ha ha, Bách Bất Duy, có sợ chưa, nếu sợ thì biến thanh lên đi!
Nhưng mà, hiện thực lúc nào cũng cách xa mong đợi cả vạn dặm.
Chỉ thấy Bách Bất Duy cười hiền, trưng ra nét mặt “ta là người tốt” rồi mỉm cười nói với Liễu Hành Vân: “Công tử, đừng lo lắng. Tại hạ biết chút y thuật, trong nhà lại có bí phương đặc trị bệnh đậu mùa. Tục ngữ nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Hôm nay ta đã gặp phải chuyện này, đương nhiên không thể mặc kệ.”
Sau khi tất cả mọi người nghe thấy câu đó thì đơ ra luôn.
“Không xong, rõ ràng là Mai Vũ không muốn gặp hắn.” Hoa Tử Nguyệt nói.
“Người kia có thể là kẻ thù của Mai Vũ.” Tạ Vãn Phong nói.
Hai người đứng phía sau, dựa lưng vào tường, chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
=_=…. Hay là…chúng ta giết hắn đi?
“Chúng ta có nên xông lên hay không?” Hoa Tử Nguyệt hỏi.
“Xem nàng muốn làm gì đã.” Tạ Vãn Phong nhìn về phía trước, khẽ trả lời.
Xung quanh thật ồn ào, có một đám nữ nhân túm tụm ở đằng xa, chúng nữ nhìn thấy nhiều soái ca như vậy, dường như đã tìm lại được sự rụt rè, cả đám bày ra đủ loại dáng vẻ, liên tục vứt mị nhãn.
Tạ Vãn Phong híp mắt, đột nhiên nghĩ.
Nói không chừng có thể lợi dụng đám nữ nhân này…
Mai Vũ thiếu chút nữa là không thể nhịn được mà ói thẳng vào người hắn rồi.
Ta phải kiềm chế! Bách Bất Duy, ngươi nói những lời này mà không thấy đỏ mặt nha! Ngươi mà là đại phu? Cái bao vải ngươi đang khiêng trên vai kia, đừng tưởng là bổn cô nương không đoán ra được nhé! Ngươi và cái phủ kia không biết đã chém chết bao nhiêu người rồi. Bây giờ ngươi lại nói với bổn cô ngươi là ngươi biết y thuật? Còn muốn chữa bệnh cho người ta? Ta muốn dùng một ngụm nước muối phun chết ngươi luôn đi!
Dự cảm không tốt lại xuất hiện, Mai Vũ quyết định phải đuổi cái tên nam nhân chết tiệt này đi.
Nghĩ là làm, Mai Vũ bắt lấy vạt áo trước của Liễu Hành Vân, “suy yếu” nói: “Công tử còn có việc bận, ta không thể làm phiền đến công tử được. Chúng ta sẽ đi tìm đại phu.”
Ngươi đi nhanh lên coi, cái tên quái vật tóc bạc này!
Đôi mắc tử sắc lóe sáng, Bách Bất Duy vẫn treo biển “người tốt”, cười nói: “Tiểu nương tử à, xin đừng lo lắng, tại hạ gặp những chuyện thế này, sao có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ. Yên tâm, tại hạ không lấy ngân lượng đâu, chỉ là làm việc thiện thôi mà. Thật ra cũng không có phiền gì hết. Độc môn châm cứu gia truyền của ta giống như là kỳ dược vậy đó. Chỉ cầm châm vào nơi bị bệnh, không tới ba ngày, bệnh tự nhiên khỏi.”
Nói rồi, Bách Bất Duy lấy ra một cây châm thật dài.
Liễu Hành Vân và Mai Vũ không nhịn được mà lui về phía sau, cả hai sợ run lên.
Má! Cái châm như vậy á? Hắn lấy đâu ra vậy!
“Ta vẫn nghĩ không nên làm phiền công tử thì hơn.” Mai Vũ run run, một mực từ chối.
Bị cây châm kia đâm vào thì nàng chết chắc. Cái này hẳn là Bách Bất Duy đang chỉnh nàng rồi!
Bách Bất Duy lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được, tục ngữ nói, phải biết quên thân vì việc nghĩa, nếu ta đã gặp phải chuyện này, thì nhất quyết phải cứu nàng, mời tiểu nương tử hãy tháo khăn che mặt ra đi.”
Liễu Hành Vân thật sự nhịn không nổi nữa, hắn nói với Bách Bất Duy: “Nương tử của ta không thích cách trị liệu của huynh, mời công tử đi cho.”
Làm cái gì vậy chứ, người này dai quá nha!
Bách Bất Duy cười, tiến lên ba bước, kéo tay Mai Vũ lại, tốc độ của hắn nhanh đến mức Liễu Hành Vân còn chưa kịp nhìn thấy rõ. Áp sát tới Mai Vũ, đôi mắt tím của Bách Bất Duy hơi nheo lại, cười tà nói: “Tiểu nương tử, nàng đừng từ chối mà.”
Tay hắn đưa lên muốn lấy cái khăn che mặt ra.
Mai Vũ rơi lệ đầy mặt trong lòng.
Bách Bất Duy chắc là đã nhận ra nàng rồi, nếu không thì tại sao lại không chịu tha cho nàng cơ chứ. Diễ.n Đ.àn Lê Q.úy. Đôn
Ngay lúc tay hắn sắp chạm vào cái khăn che mặt của Mai Vũ, Mục Vô Ca đã đánh tới, cây cung bạc đã ngăn Bách Bất Duy lại, mất hứng nói: “Người ta đã nói không cần ngươi trị bệnh rồi mà, sao ngươi lại không biết điều vậy hả?”
Bách Bất Duy vén mái tóc bạc, nhún vai: “Ha ha, ta thích trị bệnh cho nàng đó, thì sao?”
“Nhưng nàng không thích.” Mục Vô Ca lạnh lùng nói.
Hắn cảm thấy tên này có một loại khí tức rất quen thuộc, =-= bên cạnh Mai Vũ, hình như toàn là những tên nhóc đáng đánh đòn.
Tóc Bách Bất Duy tung bay trong gió. Ngón tay hắn kéo sợi dây trên bả vai một cái, Thất Tinh Trảm được vải bọc lại đeo ở sau lưng hắn lập tức oai hùng hiện ra.
Bách Bất Duy đưa tay ra sau, cầm lấy nó rồi cắm xuống đất, khinh thường cười nói: “Nàng không thích nhưng Bất Bách Duy ta thích là được. Còn nữa, chuyện này không liên quan tới ngươi.”
Đầu lông mày của Mai Vũ giật lên liên tục. A a! Tên nam nhân bá đạo đáng chết này rút hung khí ra rồi.
Xem ra nếu hôm nay nàng còn trốn tránh không chịu ra mặt thì tên nam nhân này nhất định sẽ không tha cho nàng rồi.
Ngân sam của Mục Vô Ca bay bay, ngẩng đầu, cười miệt thị: “Có liên quan hay không là do ta quyết định.”
= =||| Lớn chuyện rồi, khi Mục Vô Ca lộ ra vẻ mặt hung hãn này với người khác tức là hắn đang vô cùng tức giận, muốn nổi bão rồi.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Mai Vũ hạ quyết tâm, đẩy Liễu Hành Vân một cái.
Người nào đó chẳng biết tại sao mình bị đẩy ra, uất ức trừng to mắt.
Con nhóc này, lợi dụng xong liền hắt hủi vậy hả?
Hu hu! Nhà mi thật là quá đáng!
Bên kia, Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt cũng đã bắt đầu hành động.
Chỉ là, bọn họ đi về hướng đám nữ nhân kia.
Sau khi hai người nói mấy câu, lập tức tránh ra nhường đường. chỉ thấy cả đám nữ nhân đó như phát điên xông về phía Mai Vũ.
Những nhân vật trung tâm vòng chiến lại không hề hay biết dị động ở phía sau, còn đang đứng đó giằng co với nhau.
“Dừng lại hết cho bổn cô nương.” Mai Vũ nói xong chen vào đứng giữa hai người, kéo cái khăn trên mặt xuống.
Ngẩng đầu nhìn Bách Bất Duy, Mai Vũ nói: “Bách Bất Duy, ngươi ra đây dọa người à?”
Bách Bất Duy thấy nàng rốt cục cũng chịu lòi mặt ra, cười nói: “Ta tới đây làm gì nàng còn không biết à?”
Mai Vũ trợn to mắt, lắc đầu: “Nghe nói ngươi đang tìm một nữ nhân?”
“Ừ, ta đang tìm nàng.” Bách Bất Duy ngừng cười, nghiêm túc nhìn nàng.
Trong lòng hắn không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
Không phải hắn đã nói sẽ đến tìm nàng hay sao? Gương mặt của nàng như vậy là sao? Không muốn nhìn thấy hắn?
Mai Vũ mở to mắt, giống như sắp khóc, níu chặt góc áo, mếu máo: “Ta đánh không lại ngươi.” D_iễ.n Đ.à_n L_ê Q.ú_y. Đ_ôn
Bách Bất Duy nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu, trên trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi, hỏi nàng: “Thì sao?”
Mai Vũ chùng lòng, tủi thân nói: “Ta xin lỗi, thật xin lỗi. Ngươi đừng vì sinh hận mà đánh ta nha.”
Than ôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nàng cũng coi như mang danh tuấn kiệt, làm vậy cũng không quá đáng đi.
Bách Bất Duy nhíu mày.
Nàng đang nói cái gì vậy?
Nữ nhân này sẽ không nghĩ là hắn tìm nàng trả thù đó chứ?
Á à, ha ha ha ha, mắc cười quá, thật buồn cười, buồn cười thật. Tức quá á á á!
Nữ nhân ngu ngốc này! Nếu là trả thù thì hắn cần gì cầm theo bức họa đi hỏi khắp phố?
Không được, không được rồi. Hắn phải bình tĩnh, bình tĩnh lại. Nếu không hắn sẽ xông lên bóp chết cái nữ nhân này mất.
Với Bách Bất Duy, hôm nay là một ngày vui buồn lẫn lộn.
Đang lúc hắn cố gắng bình tâm, vừa định mở miệng giải thích.
Đột nhiên một đám nữ nhân từ phía sau xông lên, hô to: “Công tử, công tử ơi, ta bằng lòng trở thành Cập Thời Vũ của công tử.”
…..
Mịa! Ai thèm các ngươi làm Cập Thời Vũ? Còn nữa, Cập Thời Vũ gì gì đó là cái quái gì thế!
Một đống nữ nhân điên cuồng vây quanh hắn.
Bách Bất Duy vùng vẫy. Nhìn thấy nữ tử kia bị một nam nhân ôm vào lòng, sau đó phi thân rời khỏi.
Hắn muốn đuổi theo nhưng sau khi hắn thoát được khỏi đám nữ nhân kia thì chẳng biết nàng đã đi hướng nào rồi.
Bách Bất Duy đang tiu nghỉu trong nhát mắt lại nở nụ cười.
Hắn có rất nhiều thời gian để chơi đùa với nàng, mà nói ra thì, trở về là đúng rồi. Thế gian này, đột nhiên trở nên vui thật.