Chết tiệt, rốt cuộc là nhìn cái gì chứ. Từ nãy giờ đã nhìn chằm chằm vào hắn.
Hai tay Mai Vũ chống nạnh, đúng lý hợp tình mà cứng cổ: “Nhìn thấy người mới cười thôi. Hoa Tử Nguyệt ngươi làm cái gì đó. Ta cũng không nợ tiền ngươi, tại sao ngươi lại trưng ra khuôn mặt thúi như vậy với cô nương.”
Từ lúc rời khỏi khách điếm đã mang dáng vẻ người chết, thật vất vả mới được một hôm thời tiết tốt để chơi diều. Thanh Vân và Mục Vô Ca đều chơi rất vui. Chỉ còn sót lại một mình hắn bày ra cái khuôn mặt thúi, hại nàng cũng không có tâm tình để mà chơi.
Ngươi muốn bày ra, cô nương còn không muốn nhìn.
Hoa Tử Nguyệt tức giận chạy trốn, lại ỉu xìu.
“Hôm nay tâm tình ta không tốt.” Nói một câu cho có lệ, Hoa Tử Nguyệt liền xoay người đi nhổ cỏ.
Nữ nhân đáng chết này, còn không phải là vì nàng ư.
Người này, mới sáng tinh mơ liền gọi chim ngũ sắc, đưa thư khẩn cấp qua tám trăm dặm, đưa huyết ngọc bảo mệnh mà mình cầm về cho nàng cho Bách Hiểu Đường. Muốn giao nó cho Tạ Vãn Phong.
Có nhầm hay không đó! Tuy nói rằng vật kia cũng qua tay khá nhiều người, nhưng lúc đó cũng có thể miễn cưỡng coi là đồ của hắn, cũng là vật mà hắn trăm cay nghìn đắng mới có thể cầm về, nàng cũng không thể nói đưa là đưa đi chứ.
Mai Vũ nhìn bóng lưng viết rõ ràng “Tâm tình ta không tốt là do ngươi” này, vô lực hạ bả vai xuống.
Được rồi, được rồi, coi như nàng sợ hắn đi.
Vươn tay hái hai đóa hoa nhỏ, bện một con thỏ nhỏ, Mai Vũ lập tức đưa đến trước mặt hắn, nói: “Được rồi, đừng tức giận. Sau này ta cũng đưa cho ngươi một khối ngọc. Bây giờ chưa có ngọc, chỉ có con thỏ nhỏ này, ngươi lấy trước đi, đến lúc đó rồi đổi lại được không.”
Muốn hỏi tại sao Mai Vũ lại bện con thỏ nhỏ.
-- -- -|||
Khóe miệng khẽ run rẩy, Mai Vũ xấu hổ.
Này, việc này. Thật ra là vì, nàng chỉ biết mỗi một chiêu dỗ tiểu hài tử này.
Hoa Tử Nguyệt nhăn mi.
-- -- -||| Con thỏ quá xấu.
Xấu như vậy, còn làm từ hoa cúc.
Cứ gọi là thỏ hoa cúc vậy.
Hừ một tiếng, Hoa Tử Nguyệt nhận con thỏ nhỏ, quay đầu lại oán giận nhìn nàng, nói: “Đừng tưởng rằng chỉ đưa có một con thỏ hoa cúc nhỏ xấu xí như vậy là ta có thể tha thứ cho ngươi. Ngươi không biết mạng của ngươi là do huyết ngọc kia cứu về sao! Ngươi có biết vật đó quý giá cỡ nào không, ta phải khó khăn cỡ nào mới có thể cầm về cho ngươi chứ.”
Mai Vũ bĩu môi phản bác: “Thôi đi, ngọc này cũng không thể ăn được, làm sao có thể cứu người!”
Hơn nữa, làm sao con thỏ kia lại xấu được, còn nữa, ai cho ngươi đặt cái tên quái lạ như vậy!
Hoa Tử Nguyệt thật sự co quắp.
Là ai nói cho nàng… Vật có thể cứu mạng thì nhất định phải ăn được.
“Ngươi là heo sao, chỉ cần cho người sắp chết uống máu được khối huyết ngọc kia ngâm vào ba mươi sáu lần, tự nhiên là có thể cứu người.” Hoa Tử Nguyệt liếc mắt xem thường, nói.
Mai Vũ không có lương tâm cười nhạo hắn: “Hừ, ai sẽ giống như kẻ ngốc cho người khác uống nhiều máu như vậy chứ.”
Ai sẽ ngốc như vậy……
Hoa Tử Nguyệt bĩu môi: “Ngươi sống lại như vậy đó, phải……”
“Đừng nói nữa!” Mai Vũ đột nhiên cứng ngắc, đánh gãy lời của hắn.
Hoa Tử Nguyệt cảm giác được chút khác thường, nhỏ giọng nói: “Mai Vũ……”
Khóe miệng Mai Vũ nhếch lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, run run nói:
“Đừng nói nữa.”
Đáp án, sắp thốt ra ngay lúc này.
Đừng nói nữa, đừng nói cho ta biết.
Ít nhất hãy để cho ta tự lừa gạt mình một lần.
Nếu không nói ra miệng, ta có thể giả vờ như không biết người chảy nhiều máu vì ta như vậy là ai.
Nếu không nói ra miệng, ta có thể làm bộ như không nhìn thấy thâm tình và đau xót của người đó.
Một cơn gió thổi qua, làm loạn y phục của Mai Vũ, cây mây đỏ trên bộ quần áo kia, dường như muốn bay lên.
Hoa Tử Nguyệt cúi đầu, có chút đau buồn.
Thì ra, người không có bất kỳ thứ gì của nàng, chỉ có mình mà thôi.
Đối với Vân Khinh, tuy rằng nàng không hề nhắc tới, nhưng cũng có vướng bận trong lòng.
Một nam nhân đổ máu vì nàng, nàng sẽ không quên.
Đối với Tạ Vãn Phong, nàng có sự ràng buộc đặc biệt không dành cho bất kỳ ai khác ngoài hắn. Cho nên mới phải vội vàng đưa huyết ngọc mà mình khổ cực lắm mới có thể cầm về đến bên cạnh hắn.
Đối với Liễu Hành Vân, nàng có một sự bảo vệ cố chấp nào đó, cho dù bị hắn phản bội, cũng vẫn muốn bảo vệ nụ cười của hắn.
Đối với Mục Vô Ca, nàng có lòng trượng nghĩa vô tận, là tri kỷ, ân tình sảng khoái vung đao che trước hắn.
Đối với Hoa Tử Tiêu, nàng có thâm tình mềm mại. Vì người nam nhân đó, có thể nắm đậu đỏ tương tư ba năm, chỉ vì một câu “đợi ba năm trên cầu Nại Hà” của hắn.
Đối với An Thiếu Hàn, nàng cũng có ký ức đặc biệt không chia sẻ với người khác, không khỏi quan tâm chuyện của hắn.
Kết quả, Hoa Tử Nguyệt, chỉ là một người qua đường.
Có chút cô đơn, Hoa Tử Nguyệt nhìn bồ công anh đang không ngừng bay khỏi mặt cỏ, nỉ non: “Mai Vũ, nếu có một ngày ta cũng chết như vậy, ngươi có thể cứu ta hay không đây?”
Mai Vũ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười khẽ: “Sẽ không.”
Hoa Tử Nguyệt cười tự giễu.
Quả nhiên là đủ không lương tâm.
Mai Vũ hỏi lại hắn: “Như vậy, Hoa Tử Nguyệt, nếu có một ngày ta chết thì sao?”
Hoa Tử Nguyệt ngửa đầu, kiên định nói: “Sẽ không, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi chết.”
Mai Vũ nở nụ cười, lắc đầu: “Hoa Tử Nguyệt, sống chết có số, dựa vào đâu mà ngươi chắc chắn chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không chết đây.”
Hoa Tử Nguyệt cắn rắng, có chút tức giận.
Đây không phải là đang bới móc sao!
“Bởi vì Hoa Tử Nguyệt ta thề, trừ phi ta chết cạnh Mai Vũ trước, nếu không sẽ tuyệt đối không để Mai Vũ đi đến suối vàng trước ta một bước.” Hoa Tử Nguyệt đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, dựng ba ngón tay thề.
Nam nhân anh tuấn, luôn quen thói phong lưu.
Hoa Tử Nguyệt luôn biết, mình là một nam nhân nhiều chuyện xấu. Chung tình đối với hắn mà nói, quả thực là điều không thể tồn tại. Trong vô số năm tháng mà hắn đã trải qua, từ lúc mới nếm thử mùi hương của nữ nhân, hắn đã biết mình sẽ là một nam nhân xấu trăng hoa.
Nhưng nếu đã hứa, giống như câu nói kia của người đời, một khi nam nhân phong lưu động tình, như vậy sẽ chỉ đưa tình cảm vĩnh viễn sánh cùng trời đất này cho nữ nhân mình đã hứa.
Một khi dính vào chữ tình, hắn sẽ biến thành một kẻ ngu ngốc.
Hoa Tử Nguyệt biết, nhưng mà, hết thuốc chữa.
Khách qua đường cũng được, người qua đường cũng thế.
Hắn yêu nàng, vì thế, cũng không để ý kết cục cuối cùng sẽ là buồn hay vui.
Mai Vũ mấp máy môi, không nói nên được một lời.
Ngồi xổm xuống, vuốt gương mặt giống như gương mặt đã mỉm cười dịu dàng vô số lần trong mơ, lòng Mai Vũ đau.
Vì sao phải hứa một lời thề như vậy đây.
Hoa Tử Nguyệt, ngươi biết rõ, người ta muốn không phải là ngươi, mà là Hoa Tử Tiêu.
“Ta đã từng mơ vô số lần, cho rằng gương mặt này là Tử Tiêu của ta. Nhưng sau khi tỉnh mộng, lại chợt phát hiện, ngươi vốn không phải là hắn. Hoa Tử Nguyệt, tại sao ngươi lại phải xuất hiện đây? Vì sao phải xuất hiện ở trong sinh mệnh của ta, sau khi Tử Tiêu của ta rời đi, tại sao ngươi lại phải xuất hiện. Ngươi biết, người ta muốn không phải là ngươi.” Trong đôi mắt như nước của Mai Vũ phủ kín sương mù, ở trong ánh sáng phản xạ của hồ nước tháng sáu bên cạnh, như thực như ảo.
Mày Hoa Tử Nguyệt mang theo chút buồn bã nhướng lên, hắn cười, mờ ảo mê người như bồ công anh: “Ta cũng không biết. Rốt cuộc là ta yêu thích bắt chước dáng vẻ của hắn, tranh đoạt mọi vật của hắn. Nhưng một ngày nào đó, lúc ta gặp ngươi, ta đột nhiên hy vọng ánh lên trong mắt ngươi là Hoa Tử Nguyệt, mà không phải là Hoa Tử Tiêu. Ta không muốn bắt chước hắn, muốn là chính ta. Ít nhất ở trước mặt ngươi, ta muốn là chính ta. Nhưng đây hẳn là trừng phạt mà trời cao dành cho ta đi, lúc ta không bao giờ muốn bắt chước hắn nữa, ta lại chỉ có thể thấy bóng dáng của Hoa Tử Tiêu ánh lên trong mắt ngươi. Hoa Tử Nguyệt là ai đây?
Chỉ là một cái tên mà thôi. Giống như ngươi nói, người ngươi muốn, là Hoa Tử Tiêu, không phải Hoa Tử Nguyệt. Nhưng… không sao cả. Nếu ngươi vui vẻ, coi ta trở thành hắn, cũng không hề gì.”
Mai Vũ, nghĩa vô phản cố* của ta, không cần ngươi đồng tình. Chỉ cần ngươi nhớ.
(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước/ làm việc tốt không được báo đáp
Tuy rằng bóng người ánh lên trong mắt ngươi tên là Hoa Tử Tiêu, nhưng cho dù chỉ một giây một phút, hãy nhớ, người rất giống Hoa Tử Tiêu kia, tên là Hoa Tử Nguyệt…
Gió thổi bay lên vô số bồ công anh, trong cơn mưa bồ công anh mờ ảo, Mai Vũ nhìn nam tử trước mặt.
Tuy rằng, có gương mặt giống nhau.
Tuy rằng, cười rộ lên cũng dịu dàng như nhau.
Tuy rằng, lúc nhíu mày đều làm cho người ta lo lắng.
Nhưng vẫn không giống nhau. Mai Vũ biết, nàng chưa từng nhận lầm bọn họ bao giờ.
Hoa Tử Tiêu là Hoa Tử Tiêu.
Hoa Tử Nguyệt là Hoa Tử Nguyệt.
Hoa Tử Tiêu là dạ quế (hoa quế trong đêm) mờ ảo, thơm ngát tới cõi xa xăm, là dạ quế đan vào sinh mệnh nàng tám tháng.
Mà Hoa Tử Nguyệt là bồ công anh êm ái, bay bổng nhẹ nhàng, là mầm móng rơi vào trong sinh mệnh của nàng không thể dời đi.
Nàng rất khó chịu, rất khó chịu.
Nếu nàng không coi hắn là Hoa Tử Tiêu, như vậy, bây giờ đau lòng vì Hoa Tử Nguyệt, chỉ là bởi vì Hoa Tử Nguyệt, phải không.
Như vậy, Tử Tiêu, chàng sẽ trách ta sao? Đừng trách ta được không? Tử Tiêu của ta ở trong lòng ta, có một vị trí mà bất kỳ người nào cũng không thể thay thế.
Nhưng mà, ta không cách nào nhìn người nam nhân này buồn bã.
Bởi vì hắn là một nam nhân ngu ngốc thề sẽ chết trước ta.
Tử Tiêu của ta, ta biết, chàng sẽ không trách ta. Bởi vì chàng là Hoa Tử Tiêu dịu dàng.
Mai Vũ mỉm cười, cằm hơi nhọn khẽ nâng lên, con ngươi như nước tràn đầy ánh sáng lấp lánh xoay tròn, nói với Hoa Tử Nguyệt: “Hoa Tử Nguyệt, ngươi chỉ là ngươi. Ta sẽ không để cho ngươi thay thế bất kỳ ai. Bởi vì mỗi người đều quan trọng, trong lòng ta, ai cũng không thể thay thế được ai. Thu con nhỏ nhỏ mà ta đưa cho ngươi lại, đến lúc đó, đổi lại kim bài miễn chết cho ta ở đây đi.”