Cái gọi là có chuyện muốn nói, chính là nói thẳng?
“Ngươi là Quận Chúa, và An Thiếu Hàn là vị hôn phu của ngươi?” Mai Vũ nhướng mày, hỏi nàng.
Đương nhiên, đương nhiên, ta đương nhiên biết ngươi là Quận Chúa, nhưng mà ta sẽ không nói cho ngươi biết là ta đã biết.
Thanh Vân nắm chặt tay, luống cuống nói: “Thật xin lỗi, Mai Vũ. Ta không muốn lừa gạt ngươi, nhưng mà ta thật sự rất sợ bị bại lộ thân phận. Ta càng không biết ngươi và An Thiếu Hàn.....”
Vỗ bàn một cái, Mai Vũ đứng lên lớn tiếng ngắt lời nàng: “Ngươi nói dối!”
Đương nhiên, ta đương nhiên biết ngươi không có nói dối. Nhưng mà, ta vẫn cứ nói là ta không tin.
Thanh Vân hoảng sợ, nói cà lăm: “Bây giờ ta, ta thật sự không có nói dối.”
Mai Vũ nhìn chằm chằm nàng, ép sát nàng, nói: “Ngươi nói ngươi là Quận Chúa, nhưng từ vài ngày trước, Quận Chúa đã đến Giang Nam. Đêm qua, An Thiếu Hàn còn đi chơi với Quận Chúa. Như vậy xin hỏi, chẳng lẽ trên đời này lại có đến hai Thanh Vân Quận Chúa?
Ôi, tha cho nàng đi, nàng thật là không thích hợp làm người tra khảo nha.
Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca đáng chết này.
Lại có thể ném cái chuyện lặt vặt này cho nàng làm.
Chờ bổn cô nương làm xong việc sẽ trừng trị hai người các ngươi.
Ghé vào trước cửa sổ, tai của Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô ca đồng thời nóng lên.
Chắc là.... trời nóng quá thôi.
Thanh Vân khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, quyết định nói ra tất cả.
“Đương nhiên là trên đời chỉ có một Thanh Vân Quận Chúa. Cái người ở trong Vương Phủ kia vốn dĩ không phải là Thanh Vân Quận Chúa gì cả. Nàng tên là Vô Hoan, người ta còn gọi là Bách Diện Hồ Ly. Am hiểu dịch dung.”
Lông mày của Mai Vũ nhướng cao lên, cười nhạt: “Hừ, nếu thật sự là như vậy, chẳng lẽ An Thiếu Hàn lại không nhìn ra sao?”
Thanh Vân thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta đương nhiên biết hắn lợi hại bao nhiêu. Hoàng Tử của Đông Thần cũng biết hắn lợi hại bao nhiêu. Thật ra, từ hai năm trước, Vô Hoan đã bị thay đổi gương mặt, đổi thành gương mặt của ta. Đây không phải là một loại mặt nạ da người, mà là một loại đổi mặt. Bây giờ, Vô Hoan có được gương mặt giống hệt ta. Mà nha hoàn đi theo bên cạnh nàng cùng đến Vương Phủ là Tam Hoàng Tử của Đông Thần, Đông Thần Hạo. Vô Hoan là thủ hạ của Đông Thần Hạo.”
Mai Vũ ngồi về vị trí, nhìn nàng cười, cười đến mức làm trong lòng Đông Thần Thanh Vân rối loạn, nói cà lăm: “Sao, sao vậy? Này, những gì ta nói đều là sự thật, ngươi đừng có không tin ta vậy chứ!”
Nàng sốt ruột muốn chết rồi.
Giật mình, Đông Thần Thanh Vân tháo ngọc bội trên người xuống, nói: “Cái này tuyệt đối không phải là giả.”
“Đông Thần Thanh Vân, ngươi bị ngốc à?” Mai Vũ mỉm cười, gió từ cửa sổ thổi vào làm hoa rơi trong sân nhỏ, khiến quanh thân nàng như ánh lên viền vàng.
Đông Thần Thanh Vân ở trong vầng sáng này, đầu óc bắt đầu hoạt động trở lại.
Nàng ấy......Đã sớm biết thân phận của nàng?
“Ngươi, đã sớm biết rồi sao?” Thanh Vân há miệng, cuối cùng cẩn thận hỏi.
Mai Vũ cười, chống tay ở trên bàn, nghiêng đầu, cười vô cùng vô lương tâm: “Đúng vậy nha, ta đã sớm biết rồi. Ta vốn biết ngươi chính là một Quận Chúa, nhất định là có rất nhiều tiền, muốn lừa ngươi một khoản. Nhưng mà sao ngươi lại ngốc như vậy chứ. Cái gì cũng nói cho ta biết, không sợ ta làm hại ngươi hay sao?”
Đôi mắt của Thanh Vân chớp chớp, nhìn về phía cây trâm cài tóc đặc biệt màu hồng hồng kia.
(Mình chú thích một chút: chỗ này đang nói về việc Mai Vũ nhầm lẫn phấn trang điểm và trâm cài tóc, cho rằng phấn trang điểm là kẹp giấy nên kẹp nó lên đầu của Thanh Vân)
Đã lớn như vậy, cây trâm cài tóc mà nàng thích nhất, lại là phấn trang điểm do nữ nhân trước mặt này chọn sai.
Có lẽ, cái này và đời người cũng giống nhau chăng?
Luôn một lòng muốn tìm cái gì đó, tìm khắp nơi cũng không tìm được. Nhưng trong lúc vô ý tìm được, lại là tốt nhất.
Tuy rằng, về mặt này có thể có một chút sai lệch.
Trâm cài cũng được, phấn trang điểm cũng được. Đặc biệt ở chỗ là tìm được đúng lúc, không phải rất đẹp sao....
Như vật là rất tốt rồi.
Thanh Vân bĩu môi, hất cằm tự tin, hùng hồn nói: “Ta tin tưởng ngươi sẽ không như vậy, bởi vì ngươi đã từng nói, vì bằng hữu mà rút đao tương trợ, vì huynh đệ không màng sống chết, vì thân nhân vượt lửa băng sông. Chúng ta là bằng hữu, không phải ngươi đã nói như vậy sao?”
Thôi đi, không ngờ là bị nha đầu kia ỷ lại rồi đó. Đừng có mà bĩu môi, ta không có loại bằng hữu ngây thơ như ngươi đâu.
Mai Vũ lắc lắc đầu, nói: “Cho dù là bằng hữu, ngươi vẫn là người thuê ta, không được phép quỵt nợ.”
Đông Thần Thanh Vân le lưỡi, gật gật đầu.
Mai Vũ nhìn nàng, vẫn không ngừng lắc đầu.
Ôi, ôi, cô nương này sao lại dễ lừa như vậy chứ. Có lẽ, chính vì dáng vẻ dễ lừa như vậy của nàng, mình mới nói như vậy với nàng.
“Mai Vũ, những gì ta sắp nói đây, mới là những gì ta thực sự muốn nói với ngươi.” Thanh Vân nghiêm túc lại, mở miệng nói tiếp.
Mai Vũ không cười nữa, gật đầu.
Rốt cuộc muốn nói trọng điểm cho ta nghe rồi sao.
Về thân phận của nàng ấy, nàng không để ý lắm.
Về chuyện Quận Chúa giả, nàng cũng không quan tâm.
Việc nàng muốn làm, là đưa Quận Chúa thật đến bên cạnh An Thiếu Hàn.
Ít nhất, phù sa không chảy ruộng ngoài, An Thiếu Hàn muốn cưới thì phải cưới cho đúng nha.
Tính giả cái gì chứ.
Nàng biết trong việc này có âm mưu, nàng chỉ muốn biết có âm mưu gì mới có thể tính kỹ bước tiếp theo.
Có thể đoán trước được, nhất định đây là một rắc rối lớn.
Trong lòng không nhịn được tự phỉ nhổ chính mình một chút.
Mai Vũ thừa nhận, hành vi này thật sự là có chút đê tiện.
Tại sao nàng lại đi quan tâm đến cái việc không đâu này chứ! Tự hỏi theo thói quen, lại tự trả lời theo thói quen: “Bổn cô nương mặc kệ, không xen vào việc này thì ta ăn không ngon ngủ không yên!”
Mẹ nó! Ta thật đúng ăn no rồi thì không có việc gì làm.
Thanh Vân hít sâu, nói: “Vốn là Đông Thần Hạo muốn vào ngày Vương Phi xuất giá sẽ giết An Thiếu Hàn. Ngày đó, trong đội ngũ rước dâu, sẽ có Đệ nhất cao thủ của Đông Thần, vốn không có ý định để Vô Hoan sống sót trở về. Như vậy có thể nói với trong nước là Tây Thự giết Quận Chúa, lại có thể nhân cơ hội tấn công Tây Thự. Nhưng mưu kế này đã bị ta biết được, cho nên ta trốn thoát, muốn báo tin cho An Thiếu Hàn, nhưng mà, ta đã bị Đông Thần Hạo phát hiện.”
Mai Vũ kinh ngạc há to miệng.
Vậy là Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca đã đoán đúng sự thật, hòa thân là giả, khai chiến mới là thật.
Mai Vũ vội vàng hỏi: “Gần đây ngươi luôn ở chung một chỗ với bọn ta, sao có thể bị phát hiện được?”
Thanh Vân cười khổ: “Ngày đó ở trong Thanh Lâu, cái người tên Hạo Thiên mà ngươi đã gặp, chính là Đông Thần Hạo.”
Mai Vũ xém chút nữa đã tự cắn trúng lưỡi mình.
Không thể nào! Không thể nào!
Không phải là xui xẻo như vậy chứ!
Cái tên tiểu tử thúi kiêu ngạo đáng đánh đòn kia! Không ngờ lại là Tam Hoàng Tử của Đông Thần.
Thanh Vân thấy vẻ mặt không tin của nàng, vô cùng tốt bụng nói lại lần nữa: “Không cần nghi ngờ, đó thật sự là Tam Hoàng Tử của Đông Thần.”
Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lại vô cùng ưu tú, là Vua tương lai của Đông Thần – Đông Thần Hạo.
Mai Vũ ngậm miệng lại.
Nếu nàng đã bị lộ rồi, như vậy nói cách khác là hiện tại Đông Thần Thanh Vân rất nguy hiểm.
Thanh Vân nhìn nàng nhíu mày, khe khẽ thở dài, nói: “Đây không phải là điều tệ nhất, Mai Vũ, về việc an toàn của ta, ngươi yên tâm, bây giờ Đông Thần Hạo vẫn còn lấy tên của ta. Việc không ổn là, hắn triển khai kế hoạch trước thời hạn, hắn muốn giết An Thiếu Hàn, rất nhanh thôi!”
Mai Vũ kích động đứng lên, hô: “Hắn không có cái bản lĩnh đó!”
Hừ! Chỉ bằng cái tên tiểu tử kia, tuyệt đối không thể gây hại đến một cọng lông tơ của hắn.
Thanh Vân lắc đầu: “Đúng là, hắn không có cái bản lĩnh đó, nhưng mấy ngày trước, cái Quận Chúa giả kia đã đỡ một kiếm cho hắn, bây giờ An Thiếu Hàn đối xử với nàng rất tốt.”
Nàng cũng biết rõ bản lĩnh của An Thiếu Hàn, nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nàng chỉ sợ, sợ là hắn sẽ chết trong tay của Vô Hoan.
Đầu óc của Mai Vũ như muốn nổ tung.
Nhớ lại mấy ngày trước, hình bóng hắn kích động ôm lấy cô gái kia.
Đúng, đúng vậy.
Thái độ làm người của An Thiếu Hàn, nàng rất rõ ràng.
Chỉ cần người khác cho hắn một chút ấm áp, nhất định là hắn sẽ nhớ rất kỹ.
An Thiếu Hàn nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng ở phương diện này, lại là người vô cùng đơn giản.
Như vậy, nếu hắn chết đi, mình nên làm cái gì bây giờ?
Dừng, dừng lại, Mai Vũ, ngươi và nam nhân kia đã không còn quan hệ gì nữa.
Lại đụng chạm đến, người sẽ bị hủy hoại chính là ngươi.
Ngẩng đầu, Mai Vũ nhìn chăm chú vào Thanh Vân, nói: “Nên làm như thế nào?”
Nàng đã không thể khống chế nổi lý trí nữa rồi. Dù có chọn lại bao nhiêu lần đi nữa, có lẽ nàng vẫn sẽ quyết định như vậy.
Nàng là Mai Vũ, Mai Vũ không học được toàn thân mà lui.
Thanh Vân ngẩng đầu, trong mắt có nước mắt đảo quanh.
Mai Vũ, ta rất muốn làm bằng hữu của ngươi. Nhưng ta nghĩ, nếu như ta nói ra những lời này, chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa.
Người trong lòng, phải dùng thủ đoạn để chiếm lấy.
Ta thích An Thiếu Hàn, hơn nữa tuyệt đối là thích hắn nhiều hơn ngươi.
Cho nên, thật xin lỗi.
“Mai Vũ, giết Vô Hoan, đưa ta đến bên cạnh hắn đi.”
Ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc, một câu vang lên, làm Mai Vũ cứng đờ.
Đây là buổi chiều, trước mặt nữ tử này, cho nàng kết quả.