"Tôi cũng không biết bà ấy đâu, tôi chỉ biết bà ấy không giờ sống ở Đà Lạt, gia đình bà ấy ở vùng khác. À đúng rồi, hình như bà ấy là người Quảng Ngãi." Tô Ánh Tuyết nói.
Lê Uy Long: "Vậy tại sao bà ấy lại quen biết được với Chu Hòa?"
"Bọn họ là bạn thời đại học, quen biết nhau lúc đi học."
Lê Uy Long lại hỏi: "Chu Hòa có biết tung tích của bà ấy không?"
"Chắc là không đâu. Trước kia Chu Hòa còn lén tôi điều tra, nhưng tìm đến cuối cùng vẫn không chút tăm hơi. Bởi vì bà cũng đã dọn sạch rồi, không còn ở Quãng Ngãi nữa, cũng không biết đã chuyển đi nơi nào."
"Chuyện này, tại sao các người không nói cho Dư Hân? Tại sao vẫn muốn tiếp tục lừa gạt em ấy?"
"Không nói cho nó biết mới là lẽ thường tình! Ai lại đi nói với đứa con mình nuôi lớn rằng, mình không phải mẹ ruột của nó? Với lại khi đó, gia chủ nhà họ Chu cũng không để cho người nào nhắc tới chuyện này, ai dám nói lung tung chứ?"
Lê Uy Long cũng cảm thấy Tô Ánh Tuyết nói có lý, có ai sẽ lại đi nói thẳng với con mình, mình không phải mẹ ruột?
"Về chuyện mẹ ruột Dư Hân, bà còn biết thêm gì nữa không?" Lê Uy Long rất muốn giúp Chu Nhược Mai truy hỏi tung tích của mẹ cô.
"Những gì tôi biết đều đã nới với cậu, không còn gì nữa. Giang Mộng Vận chỉ mới sinh Dư Hân được vài ngày thì đã bị ép đi rồi. Còn tôi mấy tháng sau đó mới được gả vào, những chuyện tôi biết được chỉ có nhiêu đó. Chuyện này đã qua hơn 20 năm rồi, đã không còn ai nhắc lại."
"Được rồi, nếu bà không biết, thì thôi vậy!" Lê Uy Long cho rằng bà ta cũng không dám giấu diếm, có truy hỏi thêm nữa cũng chẳng được kết quả gì.
Chuyện đã qua hai mươi năm, Giang Mộng Vận giờ ở nơi đâu không ai biết, muốn truy hỏi xác thực là có hơi khó khăn!
"Tôi đã nói hết tất cả đều những điều mình biết, chẳng lẽ cậu còn không chịu buông tha, vẫn muốn giết tôi sao?" Tô Ánh Tuyết sợ hãi.
"Niệm tình ân tình bà đã nuôi dưỡng Dư Hân, hôm nay tôi không giết bà, tô sẽ thả cho bà một con đường sống."
Lê Uy Long hiểu, chuyện này Tô Ánh Tuyết cũng không thực sự đáng chết. Bởi vì bà chỉ đuổi bố anh khỏi nhà thôi, vốn không thể biết được chuyện gì phát sinh sau đó.
Tuy khoảng thời gian ông ấy ở biệt thự đều bị bị ức hiếp, nhưng cũng chỉ là những chuyện thường thấy trong gia đình.
Nếu bởi vì chuyện này mà anh giết mẹ vợ, không khỏi quá tàn bạo đi.
Đổi lại là người bình thường khác, bởi vì nguyên nhân này mà giết mẹ vợ, nhất định sẽ bị ngồi tù, thậm chí bị phán tử hình.
Tuy anh là một hộ soái bảo vệ nhưng cũng không vì thế mà được lạm dụng chức quyền, coi mạng người như cỏ rác. Đối địch với kẻ thù thì có thể giết, nhưng đối mặt với người dân thường, khoan dung được thì vẫn hãy khoan dung.
Hơn nữa, với tính cách của bố, nhất định sẽ không để anh chỉ vì chuyện thế này mà ra tay giết mẹ vợ.
Tuy Tô Ánh Tuyết không phải mẹ ruột Chu Nhược Mai, nhưng suy cho cùng cũng là người mẹ đã nuôi lớn Chu Nhược Mai, đây là sự thật không thể thay đổi.
Nếu như anh giết chết mẹ nuôi Chu Nhược Mai, sau khi Chu Nhược Mai biết được chân tướng, quan hệ của hai người chắc chắn sẽ sụp đổ, thậm chí có khả năng ly hôn.
Lui nhường một bước, trời cao biển rộng!
Là một người đàn ông, nên rộng lượng, nên mang trên mình chuyện quốc gia đại sự, những chuyện vụn vặt thế này, hãy để nó qua đi.
Cái chết của bố hoàn toàn do bản lĩnh dám làm việc nghĩa của ông, ông chết rất quanh vinh!
"Cậu thả tôi đi thật sao?" Tô Ánh Tuyết ngờ ngợ không tin Lê Uy Long sẽ thả bà, trong lúc bà đang lo sợ chuẩn bị rời đi, Lê Uy Long lại bắn một phát súng phía sau lưng bà.
"Không. Tuy tôi đã hứa không giết bà, nhưng có một việc bà nhất định phải làm." Lê Uy Long nói.
"Là chuyện gì? Miễn là cậu không giết tôi, cậu muốn tôi làm chuyện gì tôi cũng sẽ làm." Tô Ánh Tuyết hiện tại chỉ muốn bảo toàn sinh mệnh, không chuyện gì quan trọng hơn mạng sống.
"Nhận lỗi với bố tôi xong, bà có thể đi." Lê Uy Long tuy không giết Tô Ánh Tuyết, nhưng anh yêu cầu bà phải nhận lỗi với bố mình.
Biết sai nhận lỗi mới là chuyện cần thiết.
Danh Sách Chương: