Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Hà Ngọc Lan lấy một địch trăm như vậy cũng không khỏi lo lắng thay cô ấy.
Mặc dù hai người đều từng được chứng kiến thực lực của Hà Ngọc Lan, cũng biết sức chiến đấu của cô ấy rất khủng bố, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy lấy một địch trăm, không biết cô ấy có thắng được không.
Bởi vì quá căng thẳng, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm siết chặt tay nhau, lòng bàn tay hai người đều đổ đầy mồ hôi, hai người thật sự lo lắng thay Hà Ngọc Lan.
Bây giờ an toàn của hai người các cô đều phụ thuộc vào Hà Ngọc Lan. Nếu Hà Ngọc Lan thắng, cả ba người đều có cơ hội an toàn rời khỏi nơi phức tạp này, nếu Hà Ngọc Lan thất bại, vậy đúng là không may, chắc chắn các cô sẽ gặp nguy hiểm.
Từ lúc nhìn thấy đám người Vương Tử Triết tiến vào hiện trường, bao vây và tấn công Hà Ngọc Lan, Phó Dũng Tôn và đám đàn em của gã ta như lại bắt được hy vọng, bọn họ đang tròn mắt trông mong đám người Vương Tử Triết có thể đánh chết hoặc đánh tàn phế Hà Ngọc Lan, trả thù thay bọn họ, giúp bọn họ xả cơn giận này.
Nhưng mà lý tưởng luôn tốt đẹp còn thực tế lại rất tàn khốc.
Chỉ thấy Hà Ngọc Lan liên tục tung người lên không trung, đôi chân dài không ngừng càn quét đám đàn ông đang tấn công về phía mình, những kẻ bị Hà Ngọc Lan đá trúng đều rối rít kêu la thảm thiết rồi văng ra sau.
Đối mặt với hơn một trăm người bao vây và tấn công, Hà Ngọc Lan không hề hoang mang, hoảng hốt. Hiếm khi cô ấy đứng yên trên đất và tấn công, thân thể cô ấy liên tiếp bật lên, đạp lên bả vai hoặc đỉnh đầu đối phương rồi dùng chân đá, một loạt hành động yêu cầu thể lực, thân thể linh hoạt, và độ dẻo dai cao, nhưng mà bù lại hiệu quả rất cao.
Mặc dù đám côn đồ đều cầm gậy sắt, nhưng bọn họ cũng không có cách nào làm bị thương Hà Ngọc Lan, cô ấy vẫn đang liên tục tung người trên không trung, quyền đấm cước đá về phía đỉnh đầu đám đàn em của Vương Tử Triết.
Đám người bị Hà Ngọc Lan đá bay, rơi xuống đất đập trúng Phó Dũng Tôn và đám đàn em của gã ta đang nằm dưới đất.
Phó Dũng Tôn và đám đàn em của gã ta không những không thể nhìn thấy cảnh tượng Hà Ngọc Lan bị đánh tàn phế, mà ngược lại mình còn bị thương lần thứ hai, có người bị đập mạnh đến nỗi hộc máu, có người bị trực tiếp bị đập ngất đi, tình trạng càng thảm thiết hơn lúc nãy nhiều lần.
Bởi vì đám người này quá lộn xộn, Hà Ngọc Lan không thể vẫn luôn đạp lên bả vai hoặc đỉnh đầu của bọn họ, cũng có lúc giẫm trên mặt đất.
Khi đánh nhau trên mặt đất, Hà Ngọc Lan phải dùng sức đấm đá liên tục. Đối mặt với nhiều người như vậy, cô ấy phải sử dụng cả tay lẫn chân để ứng phó chứ không thể không sử dụng nắm đấm như lúc đánh đám người Phó Dũng Tôn.
Bởi vì sức chiến đấu của Hà Ngọc Lan thật sự vô cùng kinh khủng, tốc độ ra chiêu quá nhanh, cho dù cô ấy ở trên mặt đất, đám người Vương Tử Triết cũng khó thể làm cô ấy bị thương, chỉ có bị cô ấy đánh bay.
Vương Tử Triết thấy càng ngày đám người bên mình càng bị đánh gã nhiều, càng ngày càng ít người còn sức chiến đấu, trên đầu cũng toát cả mồ hôi hột. Trong đầu âm thầm nghĩ, rốt cuộc con mụ đàn bà này là quái vật từ đâu ra vậy, sao cô ấy lại giỏi đánh đấm thế này?
Thật ra thì sức chiến đấu của Hà Ngọc Lan cũng ngang ngửa với Thiên Thành, năm đó cô ấy đã từng khiêu chiến Lê Uy Long, Lê Uy Long sợ thua sẽ mất uy danh của hộ soái, thuận tiện mượn cớ không muốn đọ sức với nữ cấp dưới, để Thiên Thành ra ứng chiến. Kết quả cô ấy và Thiên Thành không ai thắng ai, có thể xem là tay ngang.
Trên chiến trường, đối mặt với kẻ địch được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, cô ấy cũng có thể lấy một địch trăm. Bây giờ đối phó với đám người ô hợp này, cô ấy cũng thấy rất nhẹ nhàng thoải mái.
Lại đánh nhau thêm một lúc nữa, Hà Ngọc Lan muốn đánh nhanh thắng nhanh nên nhanh chóng cướp lấy hai cây gậy sắt trong tay đám người đối phương, sau đó vung gậy sắt lên và liên tục tấn công.
Trong nháy mắt, bóng dáng gậy sắt không ngừng lóe lên nhanh như chớp, càng ngày tiếng kêu la càng trở nên thảm thiết. Không dùng vũ khí thì cô ấy đã có thể đánh bay hầu hết kẻ địch, có vũ khí trong tay, sức chiến đấu của Hà Ngọc Lan càng mạnh mẽ hơn nhiều lần.
Đám côn đồ kia đều không thể thấy rõ Hà Ngọc Lan đánh như thế nào, bọn họ chỉ thấy bóng gậy chợt lóe lên, sau đó mình lập tức bị đánh trúng, không có thời gian phản ứng.
Tất cả những người bị gậy sắt của Hà Ngọc Lan đánh trúng đều bể đầu chảy máu, té xỉu trên đất, thê thảm không nỡ nhìn.
Hà Ngọc Lan nghe theo mệnh lệnh bảo vệ Chu Nhược Mai, thật ra cô ấy có mang theo súng, nhưng cô ấy không muốn dùng súng, tránh làm người thường hoang mang sợ hãi.
Đối phó với đám người liều mạng này, cô ấy chỉ cần dùng gậy sắt đã dư sức, chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu rồi.
Đám khách khứa đang vây xem tại hiện trường nhìn thấy Hà Ngọc Lan lấy một địch trăm mà vẫn không hề thua trận, toàn bộ đều âm thầm ngạc nhiên và sợ hãi, đồng thời bọn họ cũng hết sức kính trọng và ngưỡng mộ Hà Ngọc Lan. Người phụ nữ này không những có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng, mà sức chiến đấu còn khủng bố như vậy, đây đúng là mẫu người kết hợp giữa nữ thần và chiến thần.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Hà Ngọc Lan càng đánh càng hăng, dần dần chiếm ưu thế, lúc này trái tim mới nhẹ nhàng buông lỏng một chút.
Chỉ trong chốc lát, hơn một trăm đàn em của Vương Tử Triết cũng đã ngã xuống hơn một nửa.
Vương Tử Triết nhận thấy tình hình không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn toàn bộ người bên phía mình sẽ bị đánh ngã xuống, gã ta cảm thấy bây giờ đã đến lúc gã ta đích thân ra tay.
Lúc này mà còn không ra tay thì còn đợi lúc nào nữa?
Nếu như bây giờ không ra tay, chờ thêm lát nữa toàn bộ anh em của mình đều bị đánh ngã, biến thành mình và Hà Ngọc Lan đấu tay đôi với nhau sao?
Nói tới chuyện đấu tay đôi, bây giờ gã ta không chắc chắn là mình có thể đánh bại Hà Ngọc Lan, phải thừa dịp lúc này cô ấy còn bị nhiều người bao vây và tấn công, gã ta mới có cơ hội lấy nhiều hiếp ít, chiếm được tiện nghi!
Vì vậy gã ta lập tức nhặt một cây gậy sắt từ dưới đất lên, âm thầm tiến lại gần, định đánh lén từ sau lưng.
Gã ta vọt ra phía sau Hà Ngọc Lan rồi vung gậy sắt lên, mạnh mẽ đánh một gật về phía gáy Hà Ngọc Lan.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Vương Tử Triết đánh lén phía sau Hà Ngọc Lan, lập tức hoảng sợ đến tái cả mặt, muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng đã không còn kịp nữa.
Nhưng mà Hà Ngọc Lan là ai chứ?
Cô ấy chính là nữ chiến thần có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, sức chiến đấu mạnh mẽ, có thể đánh tay ngang với chiến tướng ba sao, nữ đội trưởng đội quân đặc nhiệm mà ngay cả Hộ soái bảo vệ cũng không dám ứng chiến, sao cô ấy có thể bị ai đó dễ dàng đánh lén thế này được?
Tính cảnh giác của Hà Ngọc Lan rất cao, giác quan thứ sáu cũng vô cùng nhạy bén, cô ấy đã nghe thấy tiếng gió sau lưng từ sớm rồi!
Khi gậy sắt của Vương Tử Triết từ trên đánh xuống, Hà Ngọc Lan đột nhiên xoay người lại, dùng gậy sắt trong tay trái đỡ gậy sắt của Vương Tử Triết, đồng thời gậy sắt trong tay phải cô ấy vung lên, một gậy rơi về phía đỉnh đầu của Vương Tử Triết.
"Keng! Binh!"
Tiếng gậy sắt va vào nhau rất chói tai vang lên, gậy sắt trong tay phải của Hà Ngọc Lan đã đánh lên đỉnh đầu của Vương Tử Triết, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Trong nháy mắt, thân thể Vương Tử Triết cứng đờ, hai mắt trợn tròn, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, nghi ngờ và khó tin.
Gã ta không thể ngờ đến tình huống này, chính mắt thấy mình sắp thành công đánh lén, nhưng mà một giây tiếp theo mình lại ăn một gậy, mất sức chiến đấu.
Máu tươi lập tức phun ra từ đỉnh đầu Vương Tử Triết rồi chảy xuống đầy mặt gã ta.
Dường như thời gian bị ngừng lại ở giây phút này.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Hà Ngọc Lan và Vương Tử Triết.
"Không thể nào..." Khó khăn lắm Vương Tử Triết mới nói ra ba chữ này, sau đó hai chân lập tức mềm nhũn rồi ngã lăn ra đất không còn biết gì.
Còn mấy tên côn đồ kia nhìn thấy Vương Tử Triết cũng bị Hà Ngọc Lan đánh ngã xuống đất, bây giờ đang nằm im bất tỉnh, không rõ sống chết, làm sao bọn họ còn dám ra tay với Hà Ngọc Lan? Bọn họ cũng đâu muốn chết!
"Còn ai nữa? Còn ai không sợ chết, ai không sợ chết thì cứ việc xông lên đây đi!" Hà Ngọc Lan lại kiêu ngạo hung hăng hét lớn, mà dưới chân cô ấy là một đám côn đồ đang bò lổm ngổm trên đất như một đám chó.
Danh Sách Chương: