“Chết đến nơi rồi còn già mồm à? Để tôi xử lý cô trước!” Phan Thiên nói xong liền bắt đầu hung hăng tát Nguyễn Tú Cẩm.
Chu Nhược Mai thấy Nguyễn Tú Cẩm liên tục bị tát thì khóc lóc cầu xin: “Đừng đánh nữa! Nếu Phan Thiên anh tiếp tục đánh thì sẽ đánh chết người đấy!”
Phan Thiên nghe thấy Chu Nhược Mai nói như vậy thì nhớ ra một vấn đề, đó là khách sạn nhà hàng Đại Thành được trang bị hệ thống giám sát khắp nơi.
Nếu thật sự làm chết người, bị cảnh sát tìm được chứng cứ thì có chút phiền phức. Cho dù không giết người, nhưng lại bị thương nặng, cảnh sát có điều tra đến thì cũng không tránh khỏi liên quan.
Vì vậy, hắn ta nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Mau cho người đóng hết camera giám sát nhà hàng đi, đồng thời xóa hết video, nếu có người kiểm tra thì cứ nói camera bị hỏng.”
“Vâng, thưa cậu chủ Huy Thành.” Đội trưởng đội bảo vệ lập tức sắp xếp người đi kiểm tra và xóa đoạn video trên camera an ninh.
Một số khách nghe thấy có tiếng ồn ào náo loạn thì muốn chạy tới hóng chuyện nhưng đều bị bảo vệ chặn ở cửa.
Sau khi sắp xếp xong, đội trưởng đội bảo vệ chạy đến báo cáo cho Phan Thiên: “Thưa cậu chủ Huy Thành, đã tắt camera an ninh, hơn nữa còn xóa hết các video trong đó rồi.”
“Được rồi, đi mang dao gọt hoa quả cho tôi!” Phan Thiên nói.
“Vâng!” Đội trưởng đội bảo vệ lập tức đi tìm dao gọt hoa quả.
“Phan Thiên, anh muốn dao để làm gì?” Nguyễn Tú Cẩm không khỏi có chút sợ hãi khi nghe Phan Thiên cho người lấy dao. Phan Thiên này sẽ không điên rồ đến lấy dao giết người trong hoàn cảnh này, đúng không?
“Tôi đánh mệt rồi, muốn cho cô thấy máu một chút.” Phan Thiên nói, hắn ta đánh Nguyễn Tú Cẩm lâu như vậy nên đau tay, vì vậy hắn ta không muốn đánh nữa mà muốn dùng dao.
“Cái gì mà máu chảy? Đừng có làm loạn!” Nguyễn Tú Cẩm dù sao cũng là một phụ nữ, tất nhiên cô ấy sợ hãi khi Phan Thiên nói rằng hắn ta muốn dùng dao với cô.
“Cô đã cào vào mặt tôi, tôi cũng phải rạch mặt cô. Chỉ có rạch mặt cô, tôi mới có thể giải tỏa sự tức giận của mình!”
Khi Nguyễn Tú Cẩm nghe Phan Thiên nói như vậy, mặt cô tái đi vì sợ hãi. Phan Thiên này đúng là biến thái, mặt hắn ta chỉ bị móng tay cô làm xước một chút, không để lại vết tích gì, nhưng hắn ta lại muốn dùng dao rạch mặt cô!
Là phụ nữ, cô sợ nhất là bị rạch mặt, thà chết chứ không để dung nhan bị hủy hoại.
Nếu khuôn mặt của một người bị trầy xước và trở nên xấu xí thì sống có ý nghĩa gì nữa!
“Không! Anh cứ giết tôi đi! Đừng làm hỏng mặt tôi!” Nguyễn Tú Cẩm van xin. Cô thực sự không ngờ Phan Thiên lại điên cuồng đến mức này, để bảo toàn dung mạo, cô phải cầu xin Phan Thiên.
“Ha ha, tôi còn chưa làm gì mà cô đã bắt đầu sợ hãi rồi sao? Không phải cô vừa nói Lê Uy Long sẽ tới san bằng nhà hàng Đại Thành này hay sao? Nếu tôi không khiến cô thê thảm thì làm sao có thể khiến Lê Uy Long căm thù được? Nếu không đủ căm thù, sao hắn ta có thể san bằng nhà hàng Đại Thành này?” Phan Thiên cười một cách điên cuồng.
Phan Thiên lúc này từ một người đàn ông tuấn tú đã hoàn toàn biến thành một con quỷ điên khát máu, trông thật sự rất đáng sợ!
“Phan Thiên, anh làm thế này là tự tìm đến cái chết! Nếu chồng tôi Lê Uy Long thực sự đến, ngày chết của anh đã định!” Chu Nhược Mai nói một cách hung dữ. Không ai ở đây hiểu rõ tính tình của Lê Uy Long hơn cô. Khi đó ở thung lũng Ngạc Na, hơn năm nghìn người của bang Lions Gate và nhà họ Trương đều bị Lê Uy Long tức giận cho người tiêu diệt, huống gì một nhà hàng Đại Thành nho nhỏ?
“Thật sao? Không phải vừa rồi Nguyễn Tú Cẩm nói đã thông báo cho chồng em rồi sao? Tại sao người chồng phế vật của em vẫn chưa đến đây? Lẽ nào hắn ta không dám đến?” Phan Thiên hỏi với giọng đùa cợt.
Danh Sách Chương: