Lê Uy Long đột nhiên có dự cảm không lành, vội nhận điện thoại.
“Tôi là Lê Uy Long.” Lê Uy Long nói.
“Lê hộ soái, Long Chủ Long Quốc đã được cứu ra chưa?” Giọng của hộ soái Trấn Bắc Trương Minh Lương truyền đến.
“Trương hộ soái, Long Chủ Long Quốc đã được cứu ra rồi, tên tướng phản bội Hàn Hồ cũng đã bị tôi giết rồi.” Lê Uy Long nói.
“Tốt, cứu Long Chủ Long Quốc ra rồi thì tốt! Tôi biết Lê hộ soái ra trận thì chắc chắn sẽ thành công mà!” Trương Minh Lương biết Long Chủ Long Quốc đã được cứu ra rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Long Chủ Long Quốc bị bắt làm tù binh ở địa bàn của anh ta, nếu có chuyện không may gì xảy ra, anh ta thật sự không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.
“Trương hộ soái, tình hình chiến đấu tiền tuyến thế nào rồi?” Lê Uy Long nói.
“Lê hộ soái, tôi đang muốn cầu viện anh đây, bây giờ quân địch nước Sư Quốc đang mạnh mẽ không ngừng tiến công ồ ạt, bên tôi sắp không chống lại được nữa rồi!” Trương Minh Lương nói.
“Anh nhất định phải bảo vệ phòng tuyến thứ hai!” Lê Uy Long nói.
“Nếu tiếp tục cố thủ như thế này, có thể tướng sĩ phía Bắc chúng tôi đều sẽ toàn quân bị diệt. Lê hộ soái, anh có chiến lược phá địch nào không?” Trương Minh Lương nói.
Lê Uy Long suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tôi sẽ dẫn theo quân đoàn dũng sĩ của tôi và hai quân đoàn của anh, và tướng sĩ thuộc quân đội của Hàn Hồ từ Cửu U Quan lách đến hậu phương của kẻ thù, rồi bất ngờ giết quân địch!”
“Lê hộ soái, đại khái anh phải mất bao nhiêu thời gian thì có thể lách đến hậu phương của quân địch?” Trương Minh Lương nói.
“Bây giờ tôi đang ở Cửu U Quan, từ Cửu U Quan lách đến hậu phương quân địch thì sẽ mất khoảng năm tiếng đồng hồ để có thể đến được. Anh nhất định phải giữ vững được đến năm tiếng nữa!” Lê Uy Long nói.
“Được, tôi chắc chắn có thể giữ vững được hơn năm tiếng!” Trương Minh Lương nói.
Tiếp đó, Lê Uy Long nói: “Chỉ cần anh có thể thủ vững phòng tuyến thứ hai được năm tiếng đồng hồ, thu hút được quân chủ lực của kẻ thù thì chúng ta có thể giành chiến thắng vì đánh bất ngờ, đánh gọng kìm trước sau, giết kẻ thù vào lúc bọn chúng trở tay không kịp, một lần hành động, tiêu diệt kẻ thù ở phòng tuyến thứ hai!” Lê Uy Long nói.
“Tôi hiểu rồi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Trương Minh Lương nói.
Sau khi Lê Uy Long cúp điện thoại, đúng lúc Long Chủ Long Quốc đi đến, hỏi: “Lê hộ soái, vừa rồi là ai gọi điện thoại đến vậy?”
“Thưa Long Chủ Long Quốc, là Trương hộ soái gọi đến.” Lê Uy Long nói.
“Tình hình bên Long hộ soái thế nào rồi?” Long Chủ Long Quốc hỏi.
“Quân địch nước Sư Quốc không ngừng tiến công phòng tiến thứ hai phía Bắc, bên Trương hộ soái đã rất nguy cấp, sắp không thủ vững được nữa.” Lê Uy Long nói.
“Lê hộ soái định phá địch như thế nào?” Long Chủ Long Quốc hỏi.
“Thưa Long Chủ Long Quốc, tôi định dẫn đội quân dũng sĩ và hai đội quân của Trương hộ soái, cùng với quân đội thuộc quyền Hàn Hồ từ Cửu U Quan lách đến hậu phương quân địch, đánh bất ngờ giết chết bọn họ.” Lê Uy Long nói.
“Tốt! Đây đúng là kế hay, trẫm cùng đi với cậu!” Long Chủ Long Quốc nói.
“Long Chủ Long Quốc, ngài không thể đi!” Lê Uy Long vội nói.
Vì sao trẫm không thể đi?” Long Chủ Long Quốc thắc mắc hỏi.
“Long Chủ Long Quốc, ngài là vua một nước, không thể tùy tiện thâm nhập vào lòng địch được. Thứ chúng tôi phải đối mặt là binh lực áp đảo của nước Sư Quốc, lúc này đi cùng hung hiểm vô cùng, ngài không thể mạo hiểm bằng chính bản thân mình nữa.” Lê Uy Long nói.
“Trẫm không sợ chết, trẫm muốn ngự giá thân chinh, khích lệ khí thế!” Long Chủ Long Quốc nói.
“Long Chủ Long Quốc, ngài có chuyện quan trọng khác cần phải làm!” Lê Uy Long nói.
“Trẫm còn chuyện gì quan trọng hơn ngự giá thân chinh để lên khu vực chiến đấu giết địch chứ?” Long Chủ Long Quốc hỏi.
“Bây giờ khu vực chiến đấu phương Bắc đã trống rỗng, ngài nên trấn giữ khu vực chiến đấu, điều động binh tướng, chứ không phải xông pha chiến đấu, nếu ngài ngự giá thân chinh thì ai sẽ trấn thủ khu vực chiến đấu phương Bắc đây?” Lê Uy Long nói.
Long Chủ Long Quốc suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lời của Lê Uy Long có lý, nói: “Được thôi, vậy trẫm sẽ trấn giữ khu vực chiến đấu phương Bắc, phụ trách chuyện điều động.”
“Vâng, bây giờ thời gian gấp gáp, việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta lúc khác nói chuyện, tôi phải nhanh chóng dẫn đội quân lách đến hậu phương kẻ thù thôi.” Lê Uy Long nói.
“Được, trẫm chúc mọi người mã đáo thành công, chiến thắng trở về!” Long Chủ Long Quốc nói.
“Lê hộ soái, tôi cũng sẽ theo anh đến tiền tuyến giết địch!” Lúc này, Long Chấn Tiêu nói.
“Không được, trên người ông bị thương nặng, không thể theo đội quân chinh chiến nữa. Ông nên tiếp tục ở lại đây bảo vệ Cửu U Quan!” Lê Uy Long nói, anh không muốn Long Chấn Tiêu tiếp tục chinh chiến, không muốn để ông ta phải chết trận sa trường.
“Chút vết thương này không là gì cả, tôi muốn theo quân ra trận!” Long Chấn Tiêu kiên quyết nói tiếp.
“Đây là mệnh lệnh! Cửu U Quan nếu thất thủ thì quân địch sẽ tiến quân thần tốc, uy hiếp toàn bộ khu vực chiến đấu phương Bắc, Long Chủ Long Quốc sẽ gặp nạn lần nữa. Nhiệm vụ của ông quan trọng hơn việc lên khu vực chiến đấu giết địch!” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Tuy Long Trấn Thiên là cha ruột của Lê Uy Long nhưng cũng không thể không nghe theo mệnh lệnh của Lê Uy Long.
“Lê hộ soái, vậy tôi thì sao? Tôi muốn theo anh ra trận!” Lúc này, Triệu Dương cũng nói.
“Anh không thể ra trận, Long Chủ Long Quốc đang trấn giữ khu vực chiến đấu, anh phải đi cùng với Long Chủ Long Quốc để bảo vệ sự an toàn của Long Chủ Long Quốc.” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Triệu Huấn Minh đương nhiên biết bảo vệ Long Chủ Long Quốc cũng rất quan trọng, chỉ đành phải tuân theo mệnh lệnh.
Lúc này, Long Chủ Long Quốc nói với tướng sĩ đội quân dưới quyền Hàn Hồ:
“Các tướng sĩ! Sự biểu hiện anh dũng vừa rồi của các anh trẫm đều nhìn thấy! Dựa vào sự giết địch anh dũng trên khu vực chiến đấu, biểu hiện thấy chết không sợ vừa rồi của các anh, các anh đã lập công chuộc tội!”
“Từ bây giờ, các anh không còn là phản quân nữa mà là tướng sĩ anh dũng của Long Quốc tôi! Sai lầm của các anh đã được xóa bỏ!”
“Trẫm hi vọng các anh có thể tiếp tục tiến lên, đi theo Lê hộ soái tiếp tục anh dũng giết địch, thiết lập nên những thành công đáng kinh ngạc!”
Tướng sĩ dưới quyền Hàn Hồ nghe thấy Long Chủ Long Quốc nói vậy, sĩ khí dâng lên, cùng lên tiếng nói: “Cảm ơn Long Chủ Long Quốc! Chúng tôi nhất định sẽ theo Lê hộ soái chinh chiến sa trường, giết kẻ thù đền ơn đất nước!”
Bởi vì thời gian gấp gáp, tiền tuyến nguy cấp nên Lê Uy Long không muốn phải lãng phí thời gian nữa, giơ thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu trong tay lên, lớn giọng nói với toàn thể các tướng sĩ: “Các tướng sĩ, thời gian kiến công lập nghiệp, giết địch đền ơn đất nước đến rồi, theo tôi ra trận!”
Danh Sách Chương: