Người đứng đầu của Lang Quốc biết rằng Lê Uy Long đã quay trở lại quân đội và trực tiếp chỉ huy trận chiến ở biên giới phía tây. Chiến thắng đêm qua chính là lời chào hùng hồn của Lê Uy Long. Vì vậy, ông ta sợ hãi vô cùng và nhanh chóng gửi bức điện công bố lui quân, kết thúc chiến tranh và trả lại hòa bình.
Trong trận chiến này, Lang quốc đã mất hàng trăm ngàn binh lính và khí giới, bên cạnh đó chúng cũng phải bồi thường thiệt hại cho phía Lê Uy Long. Đại tướng biết được tin này và ngay lập tức chấp thuận cho Lê Uy Long ký thỏa thuận đình chiến với Lang quốc.
Vào ngày hôm sau, Đại tướng đã đích thân đến biên giới phía Tây để chúc mừng tất cả những binh sĩ và thưởng cho họ.
Lê Uy Long, Giang Chấn Vũ, Lưu Bảo Kim, Thiên Thành và các vị chỉ huy khác đều được khen thưởng.
Đại tướng đã trao tặng cho Lê Uy Long một chiếc áo choàng đỏ có thuê hình hổ vằn. Chỉ cần mặc chiếc áo choàng này thì dù gặp bất cứ ai, từ những người chức cao trọng vọng đến những kẻ tham lam hoặc xấu xa, anh đều có thể tùy ý xử lý.
Lúc này, Lê Uy Long chợt nghĩ về người cha nuôi của mình, ông Dương Văn Diệp, đã nói rằng sau khi anh có thể chiến thắng và công thành danh toại, ông muốn hai cha con được hội ngộ.
Bởi vậy, dù đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Lê Uy Long vẫn quyết định từ chức: “Thưa Đại tướng, hiện giờ mối nguy hại ở phía Tây đã được giải quyết ổn thỏa, ngài có thể cho phép tôi được từ chức và trở về quê nhà ở Đà Lạt hay không?
"Chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại có ý định đó? Cậu biết quân đội nước ta không thể hùng mạnh nếu thiếu cậu mà!", Đại tướng ngạc nhiên nói.
"Trận chiến này đã gây ra không ít tổn hại cho Lang quốc. Tôi tin là chúng sẽ không dám động thủ trong một thời gian dài sắp tới, nên xin ngài đừng quá lo lắng." Lê Uy Long điềm đạm nói.
Trước đây Đại tướngcũng đã nhiều lần muốn giữ chân anh lại, nhưng Lê Uy Long là một người rất kiên định và khó suy chuyển.
Sau khi thuyết phục hết lời mà không có kết quả và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, Đại tướng chỉ có thể chấp thuận cho Lê Uy Long được trở lại thành phố Đà Lạt trong một khoảng thời gian nhưng không đồng ý với việc từ chức của anh.
Trước đây, ông đã buộc Lê Uy Long phải đến phía tây ứng chiến ngay trong đêm tân hôn, điều này đã khiến ông vô cùng áy náy.
Vì vậy, mặc dù đồng ý cho Lê Uy Long trở về quê nhà lần này, Đại tướng vẫn yêu cầu tất cả các quyền lợi và vị trí của anh phải được giữ nguyên. Lê Uy Long vẫn sẽ là một Tổng tư lệnh và một Long thần chiến bất bại của quân đội Đại Long.
Đồng thời, Đại tướng cũng yêu cầu Thiên Thành đi cùng Lê Uy Long trở về thành phố Đà Lạt để âm thầm bảo vệanh và tránh mọi nguy cơ tai nạn.
Lê Uy Long cũng hứa với Đại tướng là nếu chiến tranh vẫn còn tiếp diễn, anh sẽngay lập tức trở lại đơn vị.
Biết Lê Uy Long có ý định rời đi, tất cả những người lính có mặt ở đó đều cố gắng giữ chân anh.
"Lê Soái, quân đội sao có thể thiếu anh chứ!" Lưu Bảo Kim nài nỉ.
"Không cần nói thêm về việc này nữa, bây giờ kẻ thù đã rút lui, nơi này chỉ cần có những binh sĩ tháo vát như Lưu sĩ quan đây là có thể an tâm rồi!” Lê Uy Long cười nói.
"Trời ơi Soái tướng, tôi chỉ lo là một khi anh rời đi, không chie Lang quốc mà sẽ có nhiều kẻ thù khác lợi dụng cơ hội đánh úp chúng ta." Trung úy Giang Chấn Vũ lo lắng nói.
"Tôi xin hứa, nếu có bát kỳ kẻ nào dám xâm lược nước ta, tôi sẽ lập tức trở lại. Tôi chỉ mới cưới vợ cách đây không lâu, không thể cứ bỏ mặc cô ấy mãi được,sau này tôi nhất định sẽ quay lại nên mọi người hãy an tâm. Không cần phải tha thiết như vậy đâu." Lê Uy Long nói.
Nghe vậy, mọi người đều hiểu ra vấn đề và ngừng chèo kéo Lê Uy Long. Một người vừa kết hôn, thậm chí còn chưa thể cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật, tất nhiên họ không nỡ chia cách.
...
Ba ngày sau, tại thành phố Đà Lạt.....
Một chiếc xe jeep từ từ lái xe về phía trung tâm thành phố. Chỉ có hai người trong xe, cả hai đều có vẻ thoải mái trong bộ thường phục.
Không một ai biết được người ngồi trong xe kia chính là Tổng tư lệnh vừa chỉ huy trận chiến ở phía Tây toàn thắng, đánh bại âm mưu xâm lược của kẻ thù.
Thiên Thành, người phụ trách lái xe, được lệnh phải bảo vệ tuyệt đối cho Lê Uy Long.
"Anh Thiên, chị dâu và chú Dương hẳn sẽ rất vui khi gặp lại anh đấy!" Thiên Thành cười nói.
Trong thành phố, Lê Uy Longvẫn tiếp tục yêu cầu Thiên Thành gọi anh sao cho thân thiết, không nên quá phô trương thanh thế.
Lê Uy Longhoàn toàn không muốn lại gây ra thêm sóng gió nào ở Đà Lạt này nữa nếu chẳng may mọi người biết danh tính thật của anh. Lúc này, tại quê nhà, anh chỉ muốn làm một người bình thường, một người con, người chồng giản dị.
Danh Sách Chương: