Những hộ vệ khác nhìn thấy Hà Ngọc Lan lao người ra đỡ đạn cho Lê Uy Long, cũng đều kịp thời phản ứng lại.
Nhưng mà, bọn họ có muốn lao người ra thay Hà Ngọc Lan chăng nữa cũng không kịp nữa rồi.
Vì tốc độ của viên đạn quá nhanh!
Trong giây phút khi viên đạn sắp bắn trúng ngực Hà Ngọc Lan, một thanh kiếm to chặn lại trước người cô ấy!
"Cạch."
Một âm thanh giòn giã vang lên, viên đạn va vào thân kiếm, sau đó rơi xuống mặt đất.
Thanh kiếm to vừa đỡ đạn này đương nhiên chính là thanh kiếm thần Tiểu Thính Vũ Lâu.
Vừa nãy khi viên đạn bay đến, Lê Uy Long đã nhìn thấy, thấy Hà Ngọc Lan lao người ra chặn trước người mình, đương nhiên anh sẽ không để cho Hà Ngọc Lan bị đạn bắn trúng, một tay ôm eo Hà Ngọc Lan, một tay dùng Tiểu Thính Vũ Lâu đỡ đạn.
Dùng kiếm đỡ đạn, đối với Lê Uy Long mà nói, hoàn toàn không phải vấn đề gì ghê gớm, trước đó khi ở thành phố Quốc Hòa, anh vẫn thường dùng đao hoặc kiếm để ngăn chặn viên đạn bắn đến.
Hà Ngọc Lan cho rằng lần này mình chết chắc rồi, không ngờ được trong lúc nguy cấp Lê Uy Long lại dùng kiếm đỡ được viên đạn thay cho cô ấy.
Lúc này Hà Ngọc Lan còn chưa tỉnh táo lại được, ngây người như phỗng.
"Tôi không cần mọi người đỡ đạn, tôi nói, viên đạn có thể bắn trúng tôi, kẻ địch vẫn chưa chế tạo ra đâu." Lê Uy Long lạnh nhạt nói.
Nghe thấy Lê Uy Long nói vậy, Hà Ngọc Lan mới tỉnh táo lại.
Cảm thấy eo mình được Lê Uy Long ôm lấy, Hà Ngọc Lan lập tức có một loại cảm giác an toàn hạnh phúc không gì sánh được.
Cô ấy rất muốn được trải nghiệm cảm giác này nhiều thêm chút nữa, có điều, trước mặt tướng sĩ toàn quân lại bị Lê Uy Long ôm vào lòng, cô ấy vẫn rất xấu hổ.
"Hổ soái, anh có thể buông tay anh ra trước đã, có được không?" Hà Ngọc Lan hơi đỏ mặt tai hồng nói.
Lúc này Lê Uy Long mới nhớ đến vừa nãy dưới tình huống cấp bách, mình theo bản năng vươn tay ôm eo Hà Ngọc Lan.
Vừa nãy ôm eo Hà Ngọc Lan là để đề phòng cô ấy cử động linh tinh, kiếm của mình sẽ làm cô ấy bị thương.
Lê Uy Long sốt ruột vội vàng buông bàn tay đang ôm Hà Ngọc Lan ra, sau đó nghiêm túc nói: "Lần sau đừng ngớ ngẩn như vậy, tôi có thanh kiếm thần Tiểu Thính Vũ Lâu này, tôi có thể tự bảo vệ mình, không cần cô phải đỡ đạn thay tôi."
"Tôi biết rồi, tôi như vậy không phải là sợ anh không phản ứng kịp đó sao? Thật sự là lòng tốt mà không được báo đáp!" Hà Ngọc Lan cũng dám oán trách vị hộ soái bảo vệ đứng đầu Long quốc Lê Uy Long này trước mặt những hộ vệ khác.
"Được rồi, không cần nói nữa, thật sự là tự nghĩ quá nhiều, cô cũng có thể phản ứng kịp, tôi lại không phản ứng kịp sao?" Lê Uy Long nói xong lại tiếp tục quan sát tình hình trên chiến trường vô cùng chăm chú.
Lúc này, tình hình trên chiến trường vẫn đang là Long quốc chiếm ưu thế.
Tuy rằng quân địch của Sư Quốc đã chia thành ba đường chiến đấu, nhưng mà quân địch bị bao vây ở giữa, hoàn toàn bại lộ dưới đường đạn của tướng sĩ Long quốc, không có công sự gì che chắn, đã biến thành mục tiêu sống rồi.
"Tướng quân, bây giờ tình thế cực kỳ có hại đối với chúng ta, chúng ta đánh trong thời gian dài không xong, dựa theo sự tiêu hao trong thời gian này, sớm muộn gì binh lính của chúng ta cũng sẽ tổn thất gần như không còn!" Một tướng địch nhìn thấy tình thế không thuận lợi, lại bắt đầu khuyên bảo Murphy.
"Anh gấp cái gì? Tình hình chiến trường thay đổi trong nháy mắt, tổng bộ đã phái ra số lượng máy bay chiến đấu rất lớn, máy bay chiến đấu của chúng ta sắp bay đến nơi rồi. Đợi máy bay chiến đấu của chúng ta đến nơi, có quyền khống chế trên không, những binh lính này của Lê Uy Long nhất định sẽ tan thành mây khói!" Murphy nói.
Tiếp theo, Murphy lại nói thêm: "Hơn nữa, tôi đã phái ra hai nhánh quân, đánh lên Cổ Bảo Quan và Vạn Phong Quan. Đợi hai nhánh quân kia của chúng ta thuận lợi đi qua cửa khẩu, là có thể đi vòng ra đằng sau Lê Uy Long, giết anh ta đến mức trở tay không kịp rồi!"
"Tướng quân nói rất đúng, là do mạt tướng ngu dốt." Tướng địch nghe thấy Murphy nói như vậy, cũng không dám nhiều lời nữa.
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, quân địch trên chiến trường không ngừng bị tiêu diệt.
Lúc này, một tướng lĩnh chạy đến, lo lắng nói với Lê Uy Long: "Hộ soái, vừa nhận được một tin báo, quân địch đã phái ra số lượng máy bay chiến đấu rất lớn, sắp đến biên giới phía bắc rồi!"
Lê Uy Long nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Danh Sách Chương: