Chu Nhược Mai thấy tình hình vậy, cô liền núp sau lưng Lê Uy Long. Cô biết rõ thực lực Lê Uy Long như thế nào, cho nên cũng không lo lắng anh sẽ bị đánh.
Trong nháy mắt, người đàn ông đeo kính lao đến trước mặt Lê Uy Long, nắm chặt quả đấm chuẩn bị đánh Lê Uy Long.
Đối mặt với loại người tiểu nhân này, Lê Uy Long vốn có thể một cước đem người đàn ông đeo kính đá bay, nhưng cân nhắc đến việc nếu bây giờ trước mặt mọi người đánh nhau, thì việc một cước đem người ta đá bay đi, không khỏi quá mức gây sốc.
Nếu làm ầm ĩ lên, ngộ nhỡ người của cảnh sát đến, lúc đó truy tra ra biết mình vợ cùng người đánh cược cờ, vậy thì sẽ có chút phiền toái.
Cân nhắc đến những điều này, Lê Uy Long quyết định thay đổi phương thức loại bỏ người đàn ông đeo kính này.
Vì vậy, khi người đàn ông đeo kính quơ một quyền hướng vào mặt Lê Uy Long, Lê Uy Long đã nghiêng người đi tránh anh ta.
Bởi vì người đàn ông đeo kính xông đến quá nhanh, một kích rơi vào khoảng không sau, liền không thắng được bước chân, tiếp tục lao về phía trước sau khi đấm trượt.
Vào lúc người đàn ông đeo kính lao về ngay sát bên cạnh, Lê Uy Long đã bình tĩnh đưa chân ra và móc chân người đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính hai chân đột nhiên bị móc, nhất thời ngã về phía trước
“Á!” Người đàn ông đeo kính vừa ngã chổng mông lên trời vừa hét lên.
Vì người đàn ông đeo kính mặt chạm đất trước, nên mắt kính rớt bể tan tành ngay tại chỗ, mũi chảy đầy máu, răng cũng gãy rụng ra mấy cái.
Người vây xem thấy người đàn ông đeo kính đột nhiên ngã xuống, cũng cực kỳ kinh ngạc, thật là quỷ dị mà!
"Người đàn ông đeo kính này, làm sao lại tự mình ngã xuống vậy!"
"Có thể là lúc đi không cẩn thận, sơ ý ngã xuống mà thôi!"
"Ngay cả đi cũng không vững, còn dám cùng người đánh nhau với người khác, thật là buồn cười!"
"Lần này quả thật mất mặt, đánh cờ thì không thể thắng nổi, muốn đánh người thì kết quả còn chưa đụng người ta liền tự mình ngã xuống."
"Loại người này bị như vậy thật đáng đời! Nếu không chịu thua, cũng đừng đánh cược! Thua rồi lại muốn lấy lại tiền, tôi chưa từng thấy loại người nào không biết xấu hổ như này!"
“Đã gian dối thì sớm muộn gì cũng phải trả giá. Người đàn ông đeo kính này cùng ông già kia hợp lại đi lừa gạt mọi người, bây giờ gặp phải cao thủ đánh cờ, đã đến lúc họ phải trả lại tất cả.”
Không ai trong số những người vây xem nhận ra rằng người đàn ông đeo kính bị ngã là do chính Lê Uy Long làm.
Người đàn ông đeo kính nghe được lời dị nghị từ đám đông, lại thẹn quá thành giận. Chỉ có chính anh ta biết, mình sở dĩ ngã xuống, là bởi vì Lê Uy Long đột nhiên đưa chân ra móc chân anh ta.
Người đàn ông đeo kính chật vật đứng dậy, lần nữa hướng về Lê Uy Long xông tới, trong lúc lao tới, anh ta hét lớn: "Tao sẽ liều mạng với mày!"
Tuy nhiên, lúc này người đàn ông đeo kính không có kính vì ban nãy kính đã vỡ vụn dưới mặt đất và anh ta không thể nhìn thấy chính xác vị trí của Lê Uy Long, Lê Uy Long hơi hơi nghiêng người một chút và người đàn ông đeo kính lại đánh hụt và lướt qua bên người Lê Uy Long một lần nữa.
Sau đó, Lê Uy Long vẫn chiêu cũ, thần không biết, quỷ không hay dùng chân móc chân người đàn ông đeo kính.
“Á.” Người đàn ông đeo kính lại ngã nhào về phía trước, lại té chổng mông lên trời và răng đập xuống đất lần nữa.
Nhìn thấy người đàn ông đeo kính lại tự mình ngã xuống, người vây xem lần nữa phải trợn mắt hốc mồm.
"Người đàn ông đeo kính này rốt cuộc là đóng vở tuồng nào vậy? Có phải là một màn biểu diễn té không?"
“Theo dự đoán của tôi, chẳng phải anh ta muốn tự làm mình ngã bị thương và sau đó tống tiền người khác trả tiền thuốc men hay sao?."
“Chỉ vì để lừa gạt chút tiền thuốc mà ngã y như thật, khiến răng trong miệng cũng rụng hết, thật đáng thương!”
"Tuy nhiên, anh ta đã tính toán sai rồi, vì chúng ta có thể làm chứng rằng là chính anh ta tự ngã, không ai làm gì anh ta cả. Muốn lừa gạt người ta tiền thuốc thang ư? Không có cửa đâu!"
Người đàn ông đeo kính nghe được mọi người đàm tiếu, trong lòng khí tức sắp phun trào, mình rõ ràng là bị người gạt chân té, nhưng những người này không hề nhìn thấy!
Bây giờ anh ta mũi miệng đều chảy máu, toàn thân cũng ngã đau đớn không dứt, nhất thời anh ta không thể bò dậy nổi, đã không còn cách nào liều mạng với Lê Uy Long.
Lê Uy Long thấy người đàn ông đeo kính không thể đứng dậy được nữa, liền không để ý tới hắn nữa, đến bên cạnh Chu Nhược Mai nói: “Vũ Hinh, chúng ta đi thôi!”
Chu Nhược Mai cũng không biết người đàn ông đeo kính này ngã xuống chính là do Lê Uy Long động tay động chân. Trong lòng cô còn đang tự hỏi người đàn ông đeo kính này rốt cuộc có phải hay không thật sự muốn tống tiền bọn họ. Sau khi nghe Lê Uy Long nói, cô mới hoàn hồn lại.
"Được, chúng ta đi nhanh đi, bằng không nếu thật sự bị hắn tống tiền thì sẽ rất phiền toái." Chu Nhược Mai nói xong, liền vội vàng cùng Lê Uy Long rời đi.
Sau khi đến chỗ đậu xe, Chu Nhược Mai liền bắt đầu tự trách: "Tất cả đều là do em. Em nhất thời có hứng thú, không nhịn được đánh vài ván cờ với ông già kia, không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy." . "
“Vũ Hinh, anh thật sự không ngờ kỹ năng đánh cờ của em lại cao đến trình độ này. Em đánh cờ lợi hại như vậy thật sự nên dạy cho những tên lừa gạt không biết trời cao đất rộng ấy một bài học, vì vậy em đừng nên tự trách mình nữa.”
"Thật là chơi cờ quá giỏi cũng không tốt. Dù em muốn thua thì cũng không thể thua. Hơn nữa, em luôn gặp rắc rối khi chơi cờ với mọi người. Kỹ năng chơi cờ của những người đó thật sự quá kém, nếu họ thua thì họ sẽ luôn xấu hổ và tức giận. Vì vậy, em đã bỏ đánh cờ nhiều năm rồi.” Chu Nhược Mai nói
“Phải nói là tài đánh cờ của em rất lợi hại, em xem em đi, chẳng qua là tùy tiện chơi cùng người ta vài ván liền thắng hơn chín chục triệu đồng.” Lê Uy Long cười nói.
“Đánh bạc là không tốt, thật sự em cũng không muốn cùng người ta đánh cược đâu. Nhưng mỗi lần có người ép em ra tay, em không nhịn được.” Chu Nhược Mai bĩu môi nói.
"Ừ, đánh bạc đúng là không tốt, nhưng lúc em rảnh rỗi, có thể cùng một chơi cờ cùng với một số cao thủ cờ giỏi có đào tạo bài bản để giải trí cũng được.”
"Ở trong mắt em, làm sao có thể có bất kỳ cao thủ chơi cờ nào? Em không hề có đối thủ, em muốn thua thật sự cũng khó đấy." Chu Nhược Mai ngước mặt lên nói.
"..." Lê Uy Long không nghĩ tới Chu Nhược Mai lại nói ra lời kiêu ngạo vậy, anh thật sự không biết làm sao nói tiếp được cô.
Chu Nhược Mai ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, chỉ thấy trăng sáng nhô lên cao trên bầu trời lạnh lẽo, bỗng nhiên có một loại tịch mịch không nói ra được:"Có lẽ anh sẽ không hiểu nổi sự cô độc này, chính là một mình dõi mắt nhìn thế giới, một mình bất khả chiến bại.” Nếu vừa rồi Lê Uy Long không phải đã nhìn thấy kỹ năng đánh cờ của Chu Nhược Mai lợi hại như thế nào, thì bây giờ nghe cô nói những lời như vậy,nhất định anh sẽ nghĩ cô đang khoác lác.
“Anh hiểu.” Lê Uy Long cũng bắt đầu ngẩng đầu nhìn trời. Mình trong quân đội, há chả phải dõi mắt thiên hạ, khó tìm địch thủ hay sao?
“Anh thì biết cái gì! Nếu anh còn chưa đạt tới loại cảnh giới này, anh làm sao có thể trải qua sự cô đơn khi không có đối thủ cơ chứ?" Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long đổ mồ hôi một chút, mỉm cười nói: "Được rồi, anh không hiểu, em hiểu."
Chu Nhược Mai đột nhiên thay đổi lại nói: “Tuy nhiên, theo như lời anh nói, dựa vào chơi cờ để kiếm tiền cũng không phải là một biện pháp tồi. Nếu như tập đoàn Galaxy phá sản, đến lúc đó em không còn đường nào để sống hết, thì em cũng có thể ra ngoài chơi cờ kiếm tiền.”
Danh Sách Chương: