Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đồng loạt kinh hãi, bây giờ đang là nửa đêm, sao Nguyễn Tú Hằng lại thét lên đầy đau đớn như vậy? Lẽ nào Nguyễn Tú Hằng bị kẻ địch bắt giữ?
Lê Uy Long trong phút chốc cảnh giác.
Theo lý mà nói xung quanh biệt thự đã có rất nhiều hộ vệ trông coi, một con muỗi cũng không thể bay vào được, huống chi nói đến kẻ địch!
Trừ phi là tuyệt thế cao thủ đi đến không để lại dấu vết!
Lê Uy Long cảm thấy tình hình vô cùng nghiêm trọng, ngay lập tức cầm lên kiếm thần Tiểu Thính Vũ Lâu, lặng lẽ tiến về phía căn phòng của Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai đi theo sau lưng Lê Uy Long, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Trước lúc đi tới căn phòng, Lê Uy Long nhẹ nhàng mở cửa phòng, sau đó nhìn thấy khắp phòng đều bật đèn, Nguyễn Tú Hằng bấy giờ nằm ở trên giường, dùng chăn đắp kín thân thể, hai tay che lại phía bụng dưới, khắp đầu chảy đầy mồ hôi, bộ dạng vô cùng đau khổ.
Nguyễn Tú Hằng hoàn toàn không ngờ được rằng Lê Uy Long và Chu Nhược Mai sẽ quay trở lại một cách lặng lẽ như này, trông thấy hai người cùng lúc xuất hiện ngoài cửa phòng, cô ấy không hề có một chút chuẩn bị tinh thần nào, ngay tức thì hoảng hốt, cả người run lẩy bẩy.
"Hai người... sao đột nhiên lại quay về thế, cũng không gõ cửa nữa?" Nguyễn Tú Hằng đau xót nói.
Lê Uy Long thấy trong phòng ngoại trừ Nguyễn Tú Hằng ra thì không còn ai khác, anh thở phào một hơi, an tâm lại bình thường.
"Tú Hằng, cậu rốt cuộc sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?" Chu Nhược Mai thấy Nguyễn Tú Hằng đổ đầy mồ hôi, bộ dạng đau khổ thì nhanh chóng tiến vào, quan tâm hỏi han.
Lê Uy Long thấy Nguyễn Tú Hằng ốm rồi thì cũng tiến vào bên trong.
"Lê Uy Long, đây là phòng của con gái, anh đừng có vào đây!" Nguyễn Tú Hằng thấy Lê Uy Long một người đàn ông cao lớn cũng bước vào trong phòng thì xấu hổ vô cùng.
"Mau nói cho tôi biết rốt cuộc cô ốm như nào, có cần tôi gọi bác sĩ Thông qua đây không?" Lê Uy Long không hề rời khỏi mà còn hết mực quan tâm lo lắng.
"Không cần, đây chỉ là bệnh vặt thôi, anh không cần lo, một lúc nữa tôi sẽ khỏi ngay, anh mau ra ngoài đi!" Nguyễn Tú Hằng vừa ngại ngùng vừa tức giận hét lên.
Lúc này, Chu Nhược Mai nhìn thấy trên giường có một nửa quả dưa chuột.
Mặc dù đây chỉ là một nửa quả dưa chuột bình thường, cực kỳ cực kỳ bình thường, nhưng hiện tại xuất hiện trên đầu giường thế này khiến ai nhìn vào cũng phát hoảng.
Trên đầu giường sao lại xuất hiện nửa quả dưa chuột chứ? Một nửa còn lại đâu?
Kết hợp lại với biểu cảm thống khổ trên mặt Nguyễn Tú Hằng, Chu Nhược Mai trong phút chốc hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nhất thời bị dọa đến mức hồn bay phách tán.
Còn Lê Uy Long mặc dù cũng nhìn thấy nửa quả dưa chuột nhưng anh lại không hề cảm thấy có gì đó không ổn cả. Anh biết dưa chuột có thể ăn sống, hơn nữa còn cực kỳ thanh ngọt, con gái đại đa số đều thích ăn, đây có lẽ là nửa quả dưa chuột do Nguyễn Tú Hằng đã ăn cũng nên.
"Uy Long, anh mau ra ngoài đi, ở đây không thích hợp với anh." Chu Nhược Mai vì không muốn Nguyễn Tú Hằng xấu mặt nên vội vã đuổi Lê Uy Long ra ngoài.
Lê Uy Long chẳng hiểu chuyện gì cả, tại sao nhìn thấy nửa quả dưa chuột Chu Nhược Mai lại vội vã đuổi mình ra bên ngoài?
Sau khi Chu Nhược Mai đuổi Lê Uy Long ra ngoài, đóng cửa rồi khóa trái lại.
Sau đó, cô quay người, đau lòng nhức óc nói với Nguyễn Tú Hằng: "Người đẹp à, sao lại dùng dưa chuột tự hại mình thế hả?"
"Nhược Mai, tớ không hiểu cậu đang nói gì cả, cậu nói tiếng người được không?" Nguyễn Tú Hằng đau đớn vừa ôm chặt bụng dưới lăn lộn ở trên giường vừa kêu rên.
"Tú Hằng, tớ sớm đã nói cậu tìm bạn trai đi, cậu cứ không nghe cơ, rồi lại dùng cái phương pháp này. Cậu biết đấy, lần đầu tiên của con gái cực kỳ quý giá, tớ không ngờ cậu lại chà đạp bản thân mình như thế, trao lần đầu tiên quý báu đó của cậu cho dưa chuột!" Chu Nhược Mai vẫn tiếp tục ca thán không ngớt.
"Aaa... tớ đau chết mất! Nhược Mai, cậu có thể đừng nói mấy lời khó hiểu đó nữa được không? Cậu trúng tà rồi à? Tớ thật sự không biết cậu đang nói gì cả!" Nguyễn Tú Hằng vừa kêu đau vừa nói.
Cô ấy cực kỳ nghi ngờ Chu Nhược Mai và Lê Uy Long sau khi đi vào trong rừng cây xong thì chắc chắn đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, bị trúng tà. Nếu không, sao có thể vừa quay về đã nói năng lung tung như này chứ?
"Cậu đừng có giả vờ nữa, nói thật cho tớ biết, nửa quả dưa chuột còn lại có phải bị gãy đứt kẹt ở bên trong không?" Chu Nhược Mai nghiêm túc hỏi.
"Nhược Mai, cậu có thể nói rõ ràng được không? Gãy ở bên trong, là chỉ trong nào?" Nguyễn Tú Hằng ù ù cạc cạc hỏi.
Cô ấy cảm thấy não của mình đã to lắm rồi, nhưng vẫn không theo được tiết tấu của Chu Nhược Mai, cảm thấy bản thân nói chuyện với cô đều không ở cùng một đường thẳng.
Mặc dù Lê Uy Long bị Chu Nhược Mai đuổi ra bên ngoài, nhưng anh ấy không hề rời khỏi mà vẫn đứng ở ngoài cửa nghe lén.
Bởi vì anh lo lắng cho bệnh tình của Nguyễn Tú Hằng, nếu có gì đó không ổn thì có thể thông báo cho Lạc Bảo Thông đến chữa trị.
Chỉ có điều khi anh nghe thấy mấy lời không đầu không đuôi đó của Chu Dư Hần thì đầu óc anh cũng mơ hồ, không biết rốt cuộc cô đang nói cái gì.
"Bây giờ không có ai, chỉ có hai chị em chúng ta thôi, cậu vẫn còn giả vờ giả vịt đến lúc nào? Cách một lớp chăn mà mình đều có thể cảm thấy cơn đau đớn của cậu đấy." Chu Nhược Mai vừa nói vừa đem chăn vén lên.
Sau đó nhìn thấy hai tay của Nguyễn Tú Hằng nắm chặt lấy bụng dưới của cô ấy, hai chân đạp loạn xạ.
"Đừng có đạp lung tung nữa, mau dạng hai chân ra, tớ lấy nó ra giúp cậu." Chu Nhược Mai nói xong, chuẩn bị cởi quần của Nguyễn Tú Hằng, nghĩ trước tiên phải cởi được quần của cô ấy ra đã.
Nguyễn Tú Hằng sợ hết hồn túm chặt lấy khóa quần, giống hệt như một người con gái sắp sửa bị làm nhục, khiếp sợ nhìn Chu Nhược Mai, run rẩy hỏi: "Cậu... rốt cuộc cậu muốn làm gì? Mình không phải les đâu!"
"Les cái gì? Tớ là đang muốn giúp cậu lôi nó ra! Loại chuyện như này lại không thể đưa cậu đến bệnh viện, tránh bị người ta chê cười, nên chỉ còn cách tự tớ phải ra tay thôi." Chu Nhược Mai nói.
"Cậu muốn lấy cái gì ra cho tớ?? Nguyễn Tú Hằng rên rỉ.
"Giúp cậu lấy nửa quả dưa chuột còn lại. Cậu cứ yên tâm, chuyện này mình sẽ không nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Lê Uy Long." Chu Nhược Mai nhìn Nguyễn Tú Hằng đã thành cái dạng này rồi mà vẫn không chịu thừa nhận, chỉ đành phải bảo đảm với cô ấy trước.
Vốn dĩ Nguyễn Tú Hằng là người viết tiểu thuyết, não động cực kỳ lớn, nghe thấy Chu Nhược Mai nói thế thì cuối cùng cũng hiểu ý của cô rồi, nhất thời trên đầu đổ đầy mồ hôi.
"Nửa quả dưa chuột còn lại đã bị mình nuốt vào trong bụng rồi, cậu giúp mình lấy ra thế nào? Lẽ nào cậu định mổ xẻ bụng của mình ra à?" Nguyễn Tú Hằng khóc không ra nước mắt, sao mà Chu Nhược Mai còn biến thái hơn cả mình thế?
"Cái gì? Cậu ăn nửa quả dưa chuột còn lại vào trong bụng rồi á?" Chu Nhược Mai trợn mắt há mồm.
"Không thì cậu tưởng là gì?" Nguyễn Tú Hằng hỏi ngược lại.
"Tớ tưởng là... tưởng là..." Chu Nhược Mai ngượng chết đi được, không biết phải nói gì bây giờ.
"Nhược Mai à, sao cậu lại biến thái vậy hả? Tớ Nguyễn Tú Hằng, không phải là loại người như trong tưởng tượng của cậu đâu!" Nguyễn Tú Hằng lời lẽ đanh thép đáp.
Chu Nhược Mai gượng gạo, bán tín bán nghi hỏi: "Nếu cậu đã ăn một nửa quả dưa chuột còn lại, vậy tại sao lại đau đớn lăn lộn trên giường hả?"
"Thì là vì mình ăn dưa chuột sống nên bụng không thoải mái, vì thế mới đau đớn đến mức lăn lộn trên giường đó." Nguyễn Tú Hằng nói.
"Không phải chứ, ăn nửa quả dưa chuột sống mà cũng bị đau bụng à? Dưa chuột vốn dĩ có thể ăn sống mà?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Tớ cũng không biết quả dưa chuột này bị sao nữa, bình thường ăn không sao cả, vậy mà tối nay ăn xong đột nhiên lại đau bụng." Nguyễn Tú Hằng nói.
Lời cô ấy nói là sự thật, vừa nãy sau khi cô ấy viết tiểu thuyết xong thì vừa đói vừa khát, trong tủ lạnh lại chẳng có gì ăn được, chỉ có mỗi một quả dưa chuột, nên chỉ đành cầm dưa chuột quay về phòng mà thôi.
Vốn dĩ định là ăn xong dưa chuột sẽ tiếp tục viết tiểu thuyết, nhưng mà vừa mới ăn được một nửa thì đột nhiên bụng đau dữ dội, không còn cách nào khác đành phải bỏ nửa quả lên trên đầu giường, rồi nằm xuống dưới giường nghỉ ngơi.
Cô ấy cứ tưởng rằng nằm nghỉ là sẽ không sao, nhưng về sau bụng càng ngày càng đau hơn, đau đến mức khiến cô phải thét lên.
Rồi sau đó Lê Uy Long và Chu Nhược Mai xông vào, cô ấy một mực đuổi Lê Uy Long ra ngoài bởi vì bản thân là con gái mà còn đang nằm trên giường, bị một người con trai đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm đương nhiên sẽ cảm thấy rất ngại!
"Có phải là vì dưa chuột vừa được phun thuốc trừ sâu, cậu chưa rửa sạch đã ăn không?" Chu Nhược Mai nói.
"Mình đã rửa rất sạch rồi! Có lẽ là do dạ dày của mình không tốt, không ăn được dưa chuột sống!" Nguyễn Tú Hằng nói.
Danh Sách Chương: