Thêm nữa chiến tranh sắp xảy ra, Đà Lạt có khả năng biến thành chiến trường, cần diệt trừ trước những mối họa ngầm này, tránh rắc rối về sau.
Vì vậy, Lê Uy Long không ngần ngại quyết định xử tử bố con Lương Trọng trong khoảng thời gian này.
Sau khi Hà Ngọc Lan nhận được mệnh lệnh của Lê Uy Long lập tức nói tình hình cho Thiên Thành.
Thiên Thành biết bây giờ nhiệm vụ bảo vệ Chu Nhược Mai rất quan trọng, tuyệt đối không thể để vợ hộ soái rơi vào tay kẻ địch. Vậy nên anh quyết định không đi cùng Hà Ngọc Lan.
Xử lý bố con Lương Trọng chỉ là chuyện nhỏ, không thể so sánh với nhiệm vụ bảo vệ vợ hộ soái.
Thiên Thành chỉ cho Hà Ngọc Lan đem bốn thành viên đội đặc nhiệm đi bắt bố con Lương Trọng.
Bốn thành viên đội đặc nhiệm đi bắt bố con Lương Trọng là quá đủ.
Hà Ngọc Lan biết thời gian gấp gáp, lập tức cùng bốn người lái hai chiếc xe quân dụng, đi tới khách sạn mà Lưu Bảo Thông đang ở.
Lúc này, trong khách sạn.
Sau khi Lưu Bảo Thông gọi điện cho Lê Uy Long lập tức quay về bên Lê Hồng Ngọc.
Lúc Lưu Bảo Thông gọi điện cho Lê Uy Long nhân viên khách sạn cũng gọi điện cho ông chủ của bọn họ báo cáo tình hình.
Sau khi Lương Tuấn Thịnh gọi cho bố mình, Lương Trọng, kiêu ngạo quay sang dọa dẫm Lưu Bảo Thông: “Mày chết chắc rồi, bố tao sẽ tới đây ngay, mày giỏi thì mày đừng có chạy.”
Bây giờ Lương Tuấn Thịnh chả sợ gì, chỉ sợ Lưu Bảo Thông chạy mất.
“Yên tâm, trước khi nhìn thấy bố mày tao sẽ không chạy đâu.” Lưu Bảo Thông tự tin nói.
Mà Lê Hùng Thanh, Bạch Liên và Lê Hồng Ngọc biết Lương Trọng sắp tới đây, không nhịn được lo lắng cho Lưu Bảo Thông.
“Đại Thông, hay chúng ta quay về đi, Lương Trọng có quyền có thế, chúng ta không đấu được với hắn.” Bạch Liên nói.
“Bác à, cháu là quân nhân, không bao giờ lâm trận bỏ chạy. Bác yên tâm, không sao đâu.” Lưu Bảo Thông bình tĩnh nói.
Lúc này, ông chủ của khách sạn là Nguyễn Thành Đạt nghe nói con trai Lương Trọng, Lương Tuấn Thịnh bị đánh trong khách sạn của mình lập tức dẫn một đám bảo an tới xem tình hình.
“Cậu Thịnh, cậu không sao chứ ạ?” Nguyễn Thành Đạt thấy Lương Tuấn Thịnh nằm trên mặt đất, răng rơi dưới sàn, bị dọa đơ người, nhanh chóng hỏi thăm Lương Tuấn Thịnh.
Con trai lãnh đạo thành phố bị người ta đánh ở khách sạn của mình, trách nhiệm này hắn không gánh được đâu!
“Ông chủ Đạt, sao bây giờ ông mới đến hả?” Lương Tuấn Thịnh tức giận chất vấn.
“Cậu Thịnh, tôi vừa nghe thấy tin tức lập tức dẫn người chạy tới đây.” Nguyễn Thành Đạt nói.
“Bắt đám người này lại cho tôi, đợi bố tôi đến rồi xử lý!” Lương Tuấn Thịnh vẫn sợ Lưu Bảo Thông và Lê Hồng Ngọc chạy mất, nên hắn bảo người của Nguyễn Thành Đạt bắt bọn họ lại.
Nguyễn Thành Đạt lập tức hét lên với đảm bảo an: “Mau bao vây họ lại, không được cho bọn họ chạy thoát.”
Hơn ba mươi tên bảo an nghe thấy mệnh lệnh của Nguyễn Thành Đạt lập tức bao vây mấy người Lưu Bảo Thông lại.
Lê Hùng Thanh, Bạch Liên và Lê Hồng Ngọc thấy mấy chục tên bảo an bao vây mình đến nước cũng không lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Họ không ngờ ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà lại gặp rắc rối lớn như vậy, chuyện này nên xử lý thế nào đây?
Danh Sách Chương: