“Mẹ!” Phan Thiên kêu lên một tiếng: “Con không có gạo nấu thành cơm với cô ta.”
“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn?” Hồ Thanh Mai nghe con trai kêu lên thì lập tức có cảm giác không bình thường.
“Vừa rồi lúc mắt nhìn thấy sắp làm được việc thì Lê Uy Long lại tới giết, cứu Chu Nhược Mai đi.” Phan Thiên nói.
“Cái gì? Lê Uy Long vậy mà giết tới? Xảy ra vấn đề ở khâu nào?” Hồ Thanh Mai kinh ngạc hỏi.
Sau đó Phan Thiên nói một lần đầu đuôi sự việc cho Hồ Thanh Mai.
Sau khi nói xong, Phan Thiên lại gào rú: “Mẹ, con chẳng những bị Lê Uy Long phá hủy gương mặt, bây giờ còn bị anh ta phế, sau này cũng không thể nói dõi tông đường cho nhà họ Phan, con thực sự sống không bằng chết, con muốn nhảy lầu, kiếp sau gặp lại.”
Huỳnh Mai Thúy nghe vậy thì lập tức bị hù dọa, vội vàng khuyên nhủ: “Huy Thành, con đừng kích động, con tỉnh táo một chút, bây giờ mẹ sẽ chạy đi tìm bác sĩ giỏi nhất cho con, chữa lành cho con, con tuyệt đối đừng nghĩ quẩn.”
“Mẹ, con bị thương vô cùng nghiêm trọng, không trị hết được. Đều là ý kiến ngu ngốc của mẹ mà ra, khiến con trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Phan Thiên bắt đầu phàn nàn.
“Kế hoạch này vốn là không chê vào đâu được, xuất hiện tình huống này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Ai có thể ngờ một công nhân vệ sinh vậy mà lại ra tay cứu Chu Nhược Mai! Ai có thể ngờ khách sạn chúng ta thế mà đầm rồng hang hổ, che giấu một cao thủ như lão tăng quét rát của Thiếu Lâm tự chứ!” Huỳnh Mai Thúy tuyệt đối không ngờ rằng kế hoạch hoàn mỹ như vậy của bà ta mà kết quả thì con trai bà ta lại bị phế.
“Việc đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng, mọi thứ cũng không thể cứu vãn, con thật sự không muốn sống. Con chẳng những biến thành kẻ quái dị, bây giờ ngay cả phụ nữ cũng không thể chạm vào, con sống còn có ý nghĩa gì?” Phan Thiên nói.
“Giữ được núi xanh, nào sợ không có củi đốt? Con nhất định phải chờ mẹ, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con.” Huỳnh Mai Thúy nói.
“Được, vậy mẹ nhanh đi đi, con chờ mẹ.” Mặc dù Phan Thiên nói muốn nhảy lầu như anh ta vẫn không có lá gan kia, anh ta chỉ nói miệng mà thôi.
…
Sau khi Lê Uy Long đưa Triệu Đình Tuy đến bệnh viện thì lập tức bảo Lưu Bảo Thông trị cho anh ta.
Sau khi Lưu Bảo Thông xử lý vết thương ngoài da cho Triệu Đình Tuy thì kiểm tra chút vết thương bên trong cho anh ta.
Trong lúc kiểm tra vết thương bên trong thì Lưu Bảo Thông liền kinh ngạc nói: “Lúc trước cậu từng bị nội thương nghiêm trọng à?”
“Đúng vậy, vì sao anh biết?” Triệu Đình Tuy cũng kinh ngạc hỏi.
“Nói nhảm, tôi là thần y, sao tôi có thể không biết?” Lưu Bảo Thông nói.
“Y thuật của bác sĩ Đại Thông thật sự giỏi giang, lúc trước tôi đến thành phố Đà Lạt thật sự bị nội thương rất nặng. Nếu không đêm nay những vệ sĩ ở khách sạn Thành Đạt kia, một mình tôi cũng có thể giải quyết bọn họ.” Triệu Đình Tuy nói.
“Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, nhất định phải kịp thời chữa trị mới được, nếu không sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Lưu Bảo Thông là bác sĩ, mặc kệ Triệu Đình Tuy bị thương thế nào, anh ấy chỉ biết chữa bệnh cho người ta.
“Mong rằng bác sĩ Đại Thông chữa trị cho tôi một chút.” Triệu Đình Tuy nói.
“Nể mặt cậu cứu Chu Nhược Mai, tôi sẽ chữa trị cho cậu một chút.” Lưu Bảo Thông nói.
“Cảm ơn bác sĩ Đại Thông.” Triệu Đình Tuy cảm kích nói.
Thế là sau đó Lưu Bảo Thông liền chữa trị nội thương cho Triệu Đình Tuy.
Sau khi chữa trị xong, Lưu Bảo Thông còn lấy ra một viên thuốc màu đen, cho Triệu Đình Tuy uống.
…
Chu Nhược Mai và Ngô Vy chờ bên ngoài phòng khám lúc này dần dần cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cảm thấy buồn ngủ.
“Vĩnh Thiên, cơ thể em có hơi không thoải mái, đầu óc quay cuồng, em muốn về nhà nghỉ ngơi, anh nhanh đưa em về đi.” Gương mặt Chu Nhược Mai đỏ tới mang tai nói.
“Tôi cũng vậy, buồn ngủ quá, tôi muốn đi về nghỉ.” Sắc mặt Ngô Vy cũng đỏ hồng, sắp hôn mê.
Lê Uy Long nhìn thấy cơ thể Chu Nhược Mai và Ngô Vy đều không thoải mái, sắc mặt lại ửng đỏ, tình huống này quá trùng hợp, anh lập tức cảnh giác.
Hai người cùng xuất hiện tình huống này ắt có nguyên nhân.
“Cơ thể hai người đã không thoải mái thì bây giờ đúng lúc đang ở bệnh viện, có thể để bác sĩ Đại Thông kiểm tra một chút cho hai người.” Lê Uy Long nói.
Danh Sách Chương: