“Hiện giờ Long Quốc bốn bề có địch, không bao lâu nữa sẽ diệt quốc, chúng ta cũng theo đó mà lưu lạc đầu đường xó chợ, làm nô lệ mất nước. Vậy không bằng sớm nương nhờ nước Liệt Ưng, bảo vệ tính mạng và sản nghiệp của nhà họ Phan.” Phan Thiên nói.
Lời này của hắn ta vừa nói xong, cả nhà họ Phan đều chấn kinh.
Người nhà họ Phan không ngờ được Phan Thiên lại đưa ra biện pháp nương nhờ kẻ địch.
“Phản quốc theo địch đó chính là tội nhân của Long Quốc, làm không tốt sẽ bị mất đầu đấy! Không cẩn thận một cái cả nhà họ Phan đều bị diệt môn!” Ông cụ Phan hoảng sợ nói.
“Ông nội, Long Quốc đều sắp bị mất rồi, không còn tồn tại nữa, ai đến chém đầu chúng ta, diệt nhà chúng ta được?” Phan Thiên nói.
“Làm sao có thể chắc chắn Long Quốc nhất định sẽ bị diệt?” Ông cụ Phan hỏi.
“Phòng tuyến thứ nhất ở phía Bắc đã bị thất thủ, đại quân của nước Sư Quốc đang tấn công quy mô lớn vào phòng tuyến thứ hai ở đó. Theo tình thế này, phía Bắc không chống đỡ được bao lâu sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc.”
“Ở phía Đông, tàu chiến liên hợp của hai nước Cự Hùng và Khâu Dẫn quốc thế như chẻ tre, tiến quân thần tốc. Hiện giờ phía Đông đã sắp không chống đỡ được, ít ngày nữa cũng sẽ rơi vào tay giặc.”
“Phía Nam, chiến thần năm sao hư danh Lê Uy Long này càng bị quân địch dọa cho khiếp sợ, không chiến mà lui, trực tiếp từ bỏ bảo vệ thành phố Quốc Hòa. Phía nam không cần cháu nói nhiều thì mọi người cũng biết sắp sửa rơi vào tay giặc rồi.”
“Còn phía Tây, tuy tạm thời đánh lui được kẻ địch xâm chiếm nhưng quân địch chắc chắn sẽ còn dòm ngó để quay trở lại. Phía Tây sớm muộn gì cũng không giữ được. Cho dù có thể giữ được nhất thời, đợi đến khi phía Bắc, Đông, Nam toàn bộ rơi vào tay giặc thì phía Tây bốn bề có địch cũng không giữ nổi.”
“Bởi thế, Long Quốc chắc chắn sẽ mất không thể nghi ngờ. Trước sau gì nước Cự Hùng, Sư Quốc, Lang Quốc, Khâu Dẫn quốc cũng chiếm được Long Quốc, chúng ta cần phải biết xem xét thời thế, nhân lúc chưa muộn nương nhờ vào nước Liệt Ưng, có được sự bảo vệ của họ. Như vậy mới có thể bảo vệ được tính mạng và sản nghiệp của toàn bộ nhà họ Phan.”
Phan Thiên nói một mạch quan hệ lợi hại trong đó.
Trên dưới nhà họ Phan nghe thấy hắn ta nói như vậy đều lâm vào trầm mặc.
Bởi vì bọn họ cũng cảm thấy lời hắn ta nói có đạo lý.
“Về hành động nương nhờ nước Liệt Ưng, mọi người nghĩ thế nào?” Ông cụ Phan hỏi.
“Bố, con đồng ý với ý kiến của Phan Thiên, chúng ta chỉ là thương nhân, mặc kệ ai là chủ của Long Quốc đều không có quan hệ quá lớn với nhà họ Phan chúng ta. Điều chúng ta cần là bảo vệ được tính mạng của tất cả người trong nhà và sản nghiệp nhà họ Phan. Hay là chúng ta nhân cơ hội này nương nhờ nước Liệt Ưng đi!” Phan Hưng Hải nói.
“Bố, con cũng đồng ý nương nhờ nước Liệt Ưng. Long Quốc có tên tướng năm sao bất tài như Lê Uy Long, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Chúng ta không nên cùng chết với Long Quốc, mà phải kịp thời tìm đường ra cho mình!” Huỳnh Thanh Mai cũng nói theo.
“Phản quốc theo địch chuyện này không phải là nhỏ, mấy đứa phải nghĩ cho rõ ràng.” Ông cụ Phan vẫn còn hơi đắn đo.
Huỳnh Thanh Mai lại nói: “Bố, Lê Uy Long là kẻ thù của nhà họ Phan chúng ta, nếu chúng ta không theo địch, nhà họ Phan chúng ta sẽ bị hắn ta đè đầu cưỡi cổ, vĩnh viễn không có ngày ngẩng cao đầu! Phan Thiên không những bị Lê Uy Long hủy dung, mà còn bị hắn phế, không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Phan. Chỉ cần nương nhờ nước Liệt Ưng, đợi đến lúc Lê Uy Long bị bắt, chúng ta liền có cơ hội báo mối thù này!”
“Ông chủ, mong ông quyết định thật nhanh, dẫn nhà họ Phan nương nhờ nước Liệt Ưng đi!”
“Ông chủ, chỉ có theo địch mới có thể giữ được cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Phan, để nhà họ Phan sừng sững không ngã, vĩnh viễn tồn tại!”
“Ông chủ, chúng ta nương nhờ nước Liệt Ưng sẽ có cơ hội báo thù cho cậu Phan!”
Trên dưới nhà họ Phan đều đồng loạt tán thành đi theo địch.
“Được! Vậy nhà họ Phan chúng ta liền nhân cơ hội này đi theo nước Liệt Ưng!” Cuối cùng ông cụ Phan vỗ bàn quyết định.
Danh Sách Chương: