“Ông nói cái gì?” Người lính đánh thuê phụ trách đẩy cờ ngơ ngác trước lời nói của Tôn Quốc Tài.
“Tôi nói xe ba bình sáu.” Tôn Quốc Tài nói.
“Cái gì xe ba bình sáu không hiểu ra sao cả, ông có thể nói tiếng người không?” Người lính đánh thuê nói.
“...” Tôn Quốc Tài vô cùng tức giận nói: “Cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Xe ba bình sáu chính là xe ba bình sáu đó, những thuật ngữ chuyên môn đơn giản như vậy, cậu còn nghe không hiểu được hả?”
“Tôi chỉ là một binh lính đánh thuê chỉ biết đánh trận, làm sao tôi có thể hiểu được những thuật ngữ chuyên môn của cờ tướng chứ? Nói cách khác, nếu tôi nói thuật ngữ chuyên môn của chiến tranh, ông có thể nghe hiểu được không?” Người lính đánh thuê phản bác nói.
Tôn Quốc Tài bị nói đến giận dữ trừng mắt lên, gần như sắp muốn bùng phát, ông ta là một đại sư cờ tướng được người người kính trọng, chưa từng bị người ăn nói thiếu tôn trọng đến như vậy?
Mà tên lính đánh thuê đó chỉ là một kẻ thô thiển, chỉ biết giết người mà thôi, vì vậy anh ta mới không quan tâm mà đối xử kính trọng với một người đại sư cờ tướng như Tôn Quốc Tài.
George nhìn thấy còn chưa bắt đầu phá giải ván cờ nữa, mà Tôn Quốc Tài đã xảy ra mâu thuẫn với tên lính đánh thuê, vội vàng đứng ra hòa giải: “Được rồi, các người đừng nói chuyện nữa. Ông Quốc Minh, cậu ta không hiểu cách chơi cờ tướng, ông cũng đừng chấp nhặt với cậu ta nữa, hay là như vậy đi, ông dùng đèn pin chiếu vào quân cờ, ông muốn cậu ta đặt quân cờ ở đâu, thì ông cứ rọi vào vị trí đó là được.”
Tôn Quốc Tài cũng biết rằng đối phương không hiểu thuật ngữ chuyên môn của cờ tướng, nên ông ta cũng không muốn chơi trò đàn gảy tai trâu nữa, chỉ đành phải nói: “Được thôi, chỉ có thể như vậy rồi.”
Vì thế, Tôn Quốc Tài liền lấy đèn pin từ trong tay George rọi vào cái xe bên đỏ đó, nói: “Đem cái xe này chuyển tới nơi này đi.”
Người lính đánh thuê kia liền dùng sức di chuyển cái xe đó đến vị trí mà Tôn Quốc Tài đã chiếu sáng bằng đèn pin.
Những quân cờ này không biết đã để ở đây được mấy ngàn năm rồi, sức lực của người lính đánh thuê tuy lớn, nhưng muốn di chuyển quân cờ thì cũng phải tốn rất nhiều công sức, mới có thể di chuyển được.
“Bốp.” Khi người lính đánh thuê di chuyển cái xe của bên đỏ đến vị trí mà Tôn Quốc Tài chỉ đến, thì đột ngột có một tiếng động lớn vang lên, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Đợi đến khi họ bình tĩnh nhìn lại, thì chỉ thấy pháo bên đen đã tự động bay qua pháo đài, hạ gục một trong những tên lính bên đỏ.
Người lính bị hạ gục tự động bị nhấn chìm vào trong cửa đá.
Cho đến lúc này, mọi người mới biết rằng bên đen sẽ di chuyển quân cờ một cách tự động, giống như cuộc đối chiến giữa người và máy tính vậy.
Cái thiên cổ cục này, hiện tại đã đi được bước đầu tiên, khiến tất cả mọi người đều không khỏi bắt đầu hồi hộp.
Kế tiếp, người lính đánh thuê đó liên tục di chuyển quân cờ đến vị trí mà Tôn Quốc Tài chỉ đến.
Sau khi chơi được năm sáu bước cờ, tên lính đánh thuê này đã mệt đến mặt vã đầy mồ hôi.
Theo số bước càng tăng lên, tình hình của bên đỏ cũng ngày càng trở nên gay gắt hơn.
Tôn Quốc Tài cũng bắt đầu toát đầy mồ hôi hột, bởi vì ông ta phát hiện rằng ván cờ này biến hoá thất thường, bên đen căn bản không đi như chiều hướng ông ta mong đợi trước đó.
Cho tới bây giờ, ông ta mới biết rằng mình đã khinh địch, đánh giá thấp ván cờ này rồi.
George, Harry và những người lính đánh thuê nhìn thấy Tôn Quốc Tài đã toát đầy mồ hôi, thì đã biết được tình hình không ổn rồi, nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy ông ta, chỉ có thể để ông ta chơi liều một phen.
Sau nước cờ thứ mười, bên đen lại thực hiện một nước đi kì diệu mà Tôn Quốc Tài không ngờ tới được, tình thế đột ngột thay đổi, bên đỏ đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.
Tôn Quốc Tài bị làm cho hỗn loạn, nhất thời mờ mịt.
Hiện tại ông ta đã không thể nghĩ ra được cách phá giải nào nữa rồi, chỉ có thể tùy tiện đi nước tiếp theo thử vận may mà thôi.
Vì vậy, ông ta bèn dùng đèn pin rọi vào một con ngựa ở bên đỏ để người lính đánh thuê đó di chuyển con ngựa đến vị trí mà ông ta chỉ định.
Danh Sách Chương: