Trong cơn mưa lớn, hai hàng người mặc đồ đen đứng trước cửa nhà máy vẫn bất động.
Bọn chúng đã thấy Lê Uy Long đến từ lâu, nhưng không vội vã chạy lên.
Lê Uy Long nhìn thấy Chu Nhược Mai từ xa. Hai tay cô bị trói, treo ở giữa nhà máy.
Nhìn cô trong tình cảnh đó, sát khí trong anh bùng lên dữ dội!
Lê Uy Long cầm con dao của người cha quá cố trong tay từng bước tiến về phía cửa nhà máy với một đôi mắt căm hờn rực lửa.
Con dao lớn chém xuống sàn, tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Khi Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long cầm con dao lớn sáng lấp loáng, bước từng bước trong cơn mưa một mình, lòng cô trào dâng nhiều cảm xúc hỗn độn.
Vậy là khi cô gặp nguy hiểm, Lê Uy Long cuối cùng đã từ chối nghe lời khuyên và tuyệt vọng đến giải cứu cô một mình!
Cô đã kết hôn với anh ba năm. Ba năm qua chưa bao giờ cô làm tròn nghĩa vụ của một người vợ với anh, nhưng anh lại sẵn sàng vì cô mà làm tất cả, sẵn sàng trao cho cô mọi thứ cô cần. Thậm chí là cả cuộc đời của anh nữa!
Chu Nhược Mai cảm động vô cùng. Cảm giác tội lỗi giày vò cô đến cùng cực khi nhìn dáng vóc cô đơn ấy dấn bước trong màn mưa dày đặc.
"Vĩnh Thiên, đừng đến đây! Nguy hiểm lắm. Anh hãy chạy đi! Họ có súng, anh đã bị phục kích! Tôi không xứng để anh phải làm thế này. Anh không cần phải chết vì tôi như thế!" Chu Nhược Mai hét lên, giọng khản đặc.
Cô biết rằng ngoài hai hàng người mặc đồ đen ở cửa, hơn 300 người có súng đang sẵn sàng phục kích bên trong nhà máy.
Ngụy An Khánh và Trương Minh Thọ, hai kẻ cầm đầu, vẫn chờ đợi phía bên trong! Hai hàng đàn ông mặc đồ đen đứng trước cửa chỉ là những tên côn đồ sai vặt của gia đình họ Trương mà thôi.
Lũ lâu la của Trương gia không tin rằng một kẻ cũng chỉ có hai chân, hai tay như Lê Uy Long lại có thể đánh bại được hơn hai trăm người bọn chúng. Chúng muốn dùng hơn hai trăm cây dao xả Vĩnh Thiên ra từng mảnh nên đã tình nguyện đứng bên ngoài làm lực lượng tiên phong.
Nếu Lê Uy Long bị bắn chết ngay khi vừa mới đến thì chẳng còn gì có thể nhàm chán hơn!
Nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ! Chúng ăn của nhà họ Trương, uống trong nhà họ Trương và giờ đến lúc chúng phải bán mạng cho nhà bọn họ!
Trương Minh Thọ thấy rằng bọn họ muốn thể hiện nên cũng đồng ý cho họ cơ hội thể hiện giá trị bản thân.
Tiếng mưa gió ràn rạt bên tai…. Mặc dù Lê Uy Long nghe thấy tiếng hét khản đặc của Chu Nhược Mai nhưng anh vẫn bước về phía trước không do dự.
Mặc dù Chu Nhược Mai và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa một ngày cô coi anh thực sự là chồng, nhưng tình yêu anh dành cho cô đã vô cùng sâu đậm.
Đó là đêm mưa 13 năm trước khi anh tuyệt vọng và bất lực nhất, chính Chu Nhược Mai đã cứu mẹ anh.
Từ giây phút đó, anh đã yêu cô sâu đậm.
Nếu anh không thể cứu vợ của chính mình, anh sẽ còn mặt mũi nào để đứng trong trời đất này nữa?
Hơn nữa, những kẻ này cũng là kẻ thù đã giết cha anh thì Lê Uy Long càng thêm có lí do để mài dao cho cha bằng máu của bọn chúng!
Trong chốc lát Lê Uy Long đã đến trước hai hàng đàn ông mặc đồ đen.
Nhưng chúng vẫn đứng yên bất động.
Có vẻ như bọn chúng cố tình đứng yên như thế. Vậy thì cứ tiếp tục diễn đi! Lê Uy Long đi tiếp từng bước giữa hai hàng sát thủ để đến lối vào nhà máy.
Nếu ai đó đi ngang qua đây vào lúc này thì ắt hẳn sẽ nghĩ rằng hàng trăm con người kia đang trang nghiêm, kính cẩn đón chào đại ca Lê Uy Long của chúng.
Tuy nhiên, chúng vốn đang chờ đợi…
Chờ đợi Lê Uy Long bước vào trận thế bị bao vây. Chúng chờ đợi đến lúc con hùm này có mọc thêm cánh cũng không thể nào thoát khỏi!
Vì vậy chúng chưa vội vàng di chuyển.
Lúc này, Lê Uy Long đã đến vị trí giữa hai hàng người.
Bất ngờ chúng đồng loạt di chuyển, vung dao và chém thẳng về phía Lê Uy Long.
Hàng trăm lưỡi dao lóe lên trong ánh sét! Khí thế khiến người ta phải rùng mình.
Tất cả đều ngùn ngụt quyết tâm băm kẻ ngạo mạn, ngông cuồng này ra làm nước sốt thịt!
Đôi mắt của Lê Uy Long lóe lên thứ ánh sáng lạnh lùng. Anh ta nhấc tay vung cây dao lớn, xoay một vòng tại chỗ và như một cảnh trong phim, lũ người mặc đồ đen ngã xuống nằm rạp trên mặt đất!
Danh Sách Chương: