"Hoàng Lâm cùng Lệ Ngọc không phải đã đi được nửa đường rồi sao? Tại sao bây giờ còn đang ở chỗ của chiến thần bất bại Arnold chứ?" Bà Chu lúc này gấp như kiến bò trong chảo nóng vậy, đứng ngồi không yên.
"Hoàng Lâm vừa nói nó còn ở nhà họ Trần, trước đây chắc là nó lừa chúng ta, nó không hề rời khỏi Đà Lạt."
"Thằng nhóc này thế mà dám nói dối chúng ta, lúc đó đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, ai ai cũng muốn rời khỏi Đà Lạt, vậy mà nó dám ở lại nhà họ Trần, nó muốn ở lại nhà họ Trần làm cái gì cơ chứ?" Bà Chu bị chọc tức.
"Hoàng Lâm ở lại nhà họ Trần, chẳng nhẽ nhà họ Trần cũng không rời khỏi Đà Lạt sao?" Chu Văn Thiệu đột nhiên nói.
"Em cảm thấy chắc chắn nhà họ Trần không rời khỏi Đà Lạt, nếu không Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm sẽ không ở lại nhà họ Trần đâu." Chu Ly Bình nói.
"Nhà họ Trần đúng là to gan lớn mật, quân địch đã đến đây rồi còn dám ở lại Đà Lạt, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết sao?" Bà Chu nói.
"Chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến cho nhà họ Trần không rời khỏi Đà Lạt mà thôi." Chu Văn Thiệu nói.
"Nguyên nhân gì?" Bà Chu hỏi.
"Có thể, người nhà họ Trần theo địch bán nước." Chu Văn Thiệu nói.
Ông ấy vừa dứt lời, cả nhà họ Chu đều sợ ngây người.
"Người nhà họ Trần dám theo địch bán nước sao, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị giết toàn bộ sao?" Bà Chu tức giận nói.
"Bây giờ mọi người đừng nghĩ đến chuyện người nhà họ Trần bán nước theo địch hay không bán nước nữa, giờ Lệ Ngọc và Hoàng Lâm đều đang trong tay của chiến thần bất bại Arnold, chiến thần bất bại Arnold còn là chủ soái của quân địch, xung quanh chắc chắn có rất nhiều lính gác, chúng ta lấy cái gì đi cứu bọn họ bây giờ?" Bà Chu giống như trong tay không có sách nào dạy cả, bó tay không nghĩ ra biện pháp nào.
"Đúng vậy, đến cả quân đội Việt Nam còn không giữ nổi Đà Lạt, đám bình dân như chúng ta làm sao để cứu được hai chị em nó đây?" Chu Ly Bình nói.
"Lệ Ngọc và Hoàng Lâm có thể sẽ bị người nhà họ Trần hại chết mất! Đám người nhà họ Trần thật đáng giận, tự mình theo địch thì thôi đi, còn đạp lên Lệ Ngọc và Hoàng Lâm để đi lên." Chu Văn Thiệu nói.
"Hiện giờ không còn cách nào khác cả, vừa rồi Hoàng Lâm có nói chỉ có anh rể của nó là Lê Uy Long mới có thể cứu được bọn nó. Chúng ta nhanh đến tìm Lê Uy Long, để anh ta nghĩ cách cứu hai chị em nó." Kim Ngọc nói.
"Lệ Ngọc cùng Hoàng Lâm trong lòng luôn oán hận Lê Uy Long, có lẽ Lê Uy Long còn cầu cho hai chị em bọn nó đi tìm đường chết càng sớm càng tốt, sao có thể cứu bọn nó chứ?" Chu Văn Thiệu nói.
"Nói cũng đúng, Lê Uy Long cùng với Chu Nhược Mai đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu chúng ta, có lẽ anh ta còn cầu cho nhà họ Chu chúng ta gặp chuyện không may, làm gì có khả năng sẽ đi cứu bọn nó chứ?" Chu Ly Bình nói.
"Lê Uy Long đường đường là tướng lĩnh cấp bậc năm sao của Việt Nam, luôn lấy tính thần đại lương, đối với những chuyện phân rõ phải trái thế này tôi nghĩ anh ta vẫn sẽ lựa chọn cứu người." Chu Văn Thiệu lại nói.
"Nhưng mà, bây giờ Lê Uy Long còn đang ở miền Bắc, cho dù biết anh ta tài giỏi đi mấy cũng chẳng thể tìm nổi, chúng ta làm gì có cách nào để liên lạc với anh ta đâu?" Bà Chu nói.
"Đúng thế, giờ còn là thời chiến tranh loạn lạc, chiến tướng năm sao giống như Lê Uy Long cho dù có đang ở miền Nam đi chăng nữa chúng ta cũng chẳng có cách nào để liên hệ được với anh ta cả." Chu Ly Bình nói.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Không còn cách nào khác, Hoàng Lâm cùng Lệ Ngọc sẽ chết mất." KIm Ngọc lúc này trong lòng đã nóng như lửa đốt.
Tất cả mọi người trong nhà họ Chu đều bó tay không có cách nào cả, mọi người chỉ biết đi lòng vòng nghĩ biện pháp.
...
Lúc này, ở nhà họ Trần.
Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm đều đã bị đánh bị thương toàn thân, trên người đều là máu, hôn mê bất tỉnh.
"Dừng. Để lại cho bọn nó nửa cái mạng, không cần đánh chết bọn nó." Chiến thần bất bại Arnold thấy Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm đều đã hôn mê liền kêu người ngừng lại.
Đám binh lính nước Liệp Ưng nghe thấy mệnh lệnh của chiến thần bất bại Arnold liền dừng tay.
Sau đó, Arnold nhìn vào màn hình, khiêu khích Lê Uy Long: "Lê Uy Long, hiện giờ cô em vợ của anh cùng với cậu em vợ đều đã bị tôi đánh cho chết khiếp, nếu anh không phải kẻ nhu nhược mau đến cứu bọn họ. Vợ của anh Chu Nhược Mai sớm muộn cũng biến thành đồ chơi của tôi thôi."
Nói xong những lời vừa rồi, Arnold liền bảo tên phụ trách ghi hình dừng ghi hình lại.
Sau đó Arnold còn nói: "Nhanh chóng đăng video Chu Lệ Ngọc uống rượu giao bôi cùng ta và video hai chị em bọn họ bị đánh như thế nào ra ngoài, làm cho Lê Uy Long nhìn thấy."
"Rõ."
...
Lúc này, ở trụ sở chính của khu vực chiến đấu phía Nam.
Lê Uy Long cùng với Trần Kiệt và các tướng lĩnh của khu vực phía Nam đang còn thương lượng, hoàn thành các phương án tác chiến mới, một người lính tình báo đột nhiên xông vào nói: "Báo cáo Hộ soái Lê."
"Chuyện gì thế?" Lê Uy Long hỏi.
"Chủ soái của quân địch là Arnold vừa mới gửi video đến, muốn ngài xem." Lính tình báo nói.
"Video nào?" Lê Uy Long hỏi.
"Arnold bắt, cấu, cào em vợ của ngài, cô Chu Lệ Ngọc, cùng với cậu em vợ ngài, anh Chu Hoàng Lâm, đánh mạnh vào chỗ hiểm của bọn họ. Hơn nữa còn tuyên bố muốn bắt phu nhân của ngài, cô Chu Nhược Mai." Lính tình báo nói.
"Phát video ra cho tôi xem." Lê Uy Long nói.
"Rõ." Lính tình báo lập tức phát ra hai cái video cho Lê Uy Long xem.
Ở video thứ nhất, là hình ảnh Chu Lệ Ngọc bị buộc uống rượu giao bôi cùng với Arnold.
Còn Arnold thì khiêu khích nói: "Lê Uy Long, hiện giờ em vợ cậu là Chu Lệ Ngọc uống rượu giao bôi với tôi, trong vòng ba ngày, tôi sẽ bắt sống vợ của anh, đem vợ anh cùng với cô em vợ nhốt chung trong biệt thự Tinh Vân của anh, cùng tôi hưởng thụ."
Cùng với tiếng cầu cứu của Chu Lệ Ngọc: "Lê Uy Long, anh rể, mau tới cứu em."
Xem xong video thứ nhất, Lê Uy Long vô cùng tức giận.
Chủ soái của quân địch đường đường là chiến thần bất bại Arnold, vậy mà ép buộc Chu Lệ Ngọc uống rượu giao bôi cùng anh ta, còn dám tuyên bố muốn bắt vợ của anh Chu Nhược Mai, đem hai chị em bọn họ nhốt ở biệt thự Tinh Vân, cùng anh ta hưởng thụ, làm sao Lê Uy Long có thể không tức sùi bọt mép được đây.
Tuy rằng anh cũng chẳng có hảo cảm gì với Chu Lệ Ngọc, nhưng dù thế nào đi nữa Chu Lệ Ngọc vẫn là em vợ của anh.
Làm nhục em vợ của anh, cũng là làm nhục Lê Uy Long rồi.
Danh Sách Chương: