"Ông nói gì cơ? Một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng á? Sao ông không đi ăn cướp luôn đi!" Hà Ngọc Lan nói.
"Các cô đều ăn mặc quần áo mắc tiền, còn đeo đồ trang sức quý giá như vậy mà không lẽ không thể lấy ra một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng à?" Vương Tử Triết nói.
"Tôi có tiền nhưng mà rõ ràng là những thứ này không hề đáng giá một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, hơn nữa những vật này đều là do bọn họ đập bể! Nếu ông muốn đòi bồi thường, ông đi tìm bọn họ mà đòi!" Hà Ngọc Lan nói. Tất nhiên cô có thể lấy ra một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, nhưng mà cô sẽ không dễ dàng đưa tiền cho đám người này.
"Sao bọn họ lại có thể đập bể mấy thứ này được chứ?" Vương Tử Triết hỏi.
"Không phải bọn họ, chẳng lẽ là tôi sao? Con mắt nào của ông nhìn thấy là tôi đập bể đồ đạc của quán bar? Rõ ràng là bọn họ bay ra rồi đập bể đám đồ xung quanh, liên quan gì đến tôi chứ?" Hà Ngọc Lan nói.
"Nếu cô không đá bọn họ, bọn họ sẽ đập bể đồ sao? Nếu như không đền bù một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, mấy người các cô đừng hòng rời khỏi quán bar!" Vương Tử Triết nhìn thấy Hà Ngọc Lan lại dám già mồm át lẽ phải, lập tức nổi giận.
Chu Nhược Mai thấy Vương Tử Triết nổi giận nên vội vàng nói: "Tôi bồi thường cho ông một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, lấy máy POS đến đây quẹt thẻ!"
Cô nhìn thấy bên phía Vương Tử Triết có hơn một trăm người, hơn nữa bọn họ là người bảo kê quán bar, chắc chắn có một ít quan hệ, Hà Ngọc Lan chỉ có một mình, chưa chắc cô ấy có thể đánh thắng đám người này. Cho nên cô muốn nhanh chóng rời khỏi khu vực phức tạp này một chút, đành phải để của đi thay người, sớm dàn xếp ổn thỏa.
Bây giờ cô đã là Tổng giám đốc của Tập đoàn Galaxy, đối với cô một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng chỉ là một con số, cũng không đáng là bao.
Vương Tử Triết nghe thấy Chu Nhược Mai đồng ý bồi thường, lập tức vui mừng nói với mấy tên đàn em: "Tranh thủ thời gian để nhân viên thu ngân mang máy POS đến đây! Nhanh lên!"
Nếu như có thể lừa gạt được khoản tiền này, chắc chắn gã ta cũng sẽ được thưởng!
"Chị dâu! Từ từ đã, chị có quá nhiều tiền nên không có chỗ xài đúng không?" Hà Ngọc Lan không hài lòng khi thấy Chu Nhược Mai lại đồng ý bồi thường tiền.
"Không phải! Tôi chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì hoàn toàn không được xem là vấn đề." Chu Nhược Mai nói.
"Chị có tiền thì có thể cho những người cần tiền mà không phải cho đám người này!" Hà Ngọc Lan nói.
"Tôi làm vậy cũng vì tốt cho cô mà, tôi lo cô sẽ bị bọn họ đánh chết hoặc tàn tật, cho nên tôi định bồi thường ít tiền cho họ để chuyện này lắng xuống!" Chu Nhược Mai nói.
"Chị đùa gì thế? Làm sao tôi lại bị bọn họ đánh chết hoặc tàn tật được? Khoảng một trăm tên cỏn con thế này có đáng là gì, tôi không để họ vào mắt, chị đừng lo!" Hà Ngọc Lan nói.
Đối mặt với một trăm người này, cô ấy đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần bọn họ không bao vây và tấn công cùng một lúc, một mình cô ấy cũng có thể giải quyết toàn bộ bọn họ.
"Cô thật sự không định bồi thường tiền sao?" Vương Tử Triết nhìn thấy Hà Ngọc Lan ngăn cản Chu Nhược Mai bồi thường, gã ta lập tức nổi giận.
"Bồi cái gì mà bồi! Tôi đã nói rồi, những thứ này không phải do tôi đập, ông muốn đòi bồi thường thì cứ đi tìm bọn họ đi!" Hà Ngọc Lan nói.
"Cô đánh người mà lại còn không biết xấu hổ để người ta bồi thường tiền à? Nếu như cô không lập tức bồi thường một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, đợi đến lát nữa một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng cũng không thể giải quyết chuyện này đâu!" Vương Tử Triết nói với vẻ mặt hung dữ.
"Tôi không bồi một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng đấy, ông có thể làm gì tôi nào?" Hà Ngọc Lan hỏi.
"Cô gây chuyện ở quán bar của chúng tôi, làm khách hàng của chúng tôi bị thương, tôi vẫn chưa tính toán hết số nợ này với cô. Tôi là người phụ trách an ninh ở hiện trường, tôi có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho bất cứ một vị khách nào vào đây tiêu phí!" Vương Tử Triết nói.
"Ha ha ha! Ông nói hay lắm! Nhưng vừa rồi hai người bạn này của tôi bị bọn họ ức hiếp, mạnh mẽ kéo đi mướn phòng, tạo sao tôi không thấy các ông ra ngăn cản? Khi tôi bị mấy chục người bao vây và tấn công, tại sao tôi không thấy các người xông ra bảo đảm an toàn cho tôi? Chẳng lẽ chúng tôi không phải khách hàng vào đây tiêu phí à? Bây giờ tôi đánh bại bọn họ, ông lại vội vàng dẫn người ra lừa gạt tôi, đây là chuyện mà những người phụ trách an ninh như ông phải làm à?" Hà Ngọc Lan nói.
Vương Tử Triết bị Hà Ngọc Lan mắng đến mức không có lời nào đáp trả!
"Chó ngoan không cản đường, không muốn chết thì cút nhanh cho tôi!" Hà Ngọc Lan không muốn nói nhảm nhiều nữa, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng mang Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm rời đi.
"Lẽ nào lại có lý đó, sao cô lại dám mắng bọn tôi là chó?" Từ khi bước vào xã hội đến nay, Vương Tử Triết chưa bao giờ bị người nào khinh thường như vậy, bây giờ lại bị một người phụ nữ nhục nhã như thế này, gã ta lập tức vô cùng giận dữ.
"Thật ra ở trong mắt tôi, các người còn không bằng mấy con chó!" Giọng điệu của Hà Ngọc Lan cực kỳ khinh thường.
"Cô quá kiêu căng ngạo mạn rồi, mặc dù cô rất giỏi đánh nhau, có thể lấy một địch ba mươi, nhưng mà cô cũng không nhìn lại tình huống hiện nay mà xem, chúng tôi đang có bao nhiêu người? Đây là địa bàn của tôi, tôi lại có hơn một trăm anh em, cô cho là cô có thể lấy một địch một trăm sao?" Vương Tử Triết tức giận nói.
"Ông bớt nói nhảm đi, muốn đánh thì đánh liền đi!" Hà Ngọc Lan biết là mặc kệ mình có nói gì, đối phương cũng sẽ không tin tưởng, cô ấy cũng lười nói nhảm thêm nữa, chỉ có thể sử dụng thực lực để chứng minh tính chân thực trong lời nói của mình.
Trận chiến này đã khó tránh khỏi, dựa vào lời nói trên chót lưỡi đầu môi cũng không có cách nào giải quyết, chỉ có thể giải quyết bằng nắm đấm mà thôi.
"Các anh em! Xông lên! Trước hết cứ đánh cô ấy gần chết rồi nói sau!" Vương Tử Triết cũng không muốn nói nhảm, lập tức ra lệnh cho đám đàn em. Gã ta cũng không tin là bên mình có hơn một trăm người mà ngay cả một người phụ nữ cũng không đánh thắng được.
Đám côn đồ đang mặc đồng phục nhân viên an ninh lập tức cầm gậy sắt xông về phía Hà Ngọc Lan.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Hà Ngọc Lan và tên cầm đầu phía đối phương vừa có vũ khí vừa hợp lại bắt đầu chiến đấu, hai người đều bị dọa sợ, vội vã tránh ra xa để không kéo chân sau của Hà Ngọc Lan.
Hà Ngọc Lan thấy đối phương xông lên, trên mặt vẫn không lộ vẻ sợ hãi.
Trước hết cô ấy dùng một cú quét chân đá ngã toàn bộ đám người xông lên đầu tiên.
Đám người xung phong phía trước không kịp đề phòng nên đều bị Hà Ngọc Lan quét bay, ngã đập mặt về phía trước, té xuống đất trong tư thế chó gặm phân.
"Á... Á... Á..." Mấy người té ngã trên đất, miệng vừa vặn đập trúng sàn nhà, lập tức từng tiếng kêu rên thảm thiết liên tục vang lên, lại có một đám răng rơi đầy mặt đất.
Đám người này đều là mấy kẻ liều mạng, chắc chắn họ sẽ không lùi bước chỉ vì một lần bị đánh ngã.
Người trước gục ngã, người sau tiến lên, lần lượt từng nhóm nhỏ xông về phía Hà Ngọc Lan.
Hà Ngọc Lan tung người lên không trung, hai chân liên tục đá về phía đầu đối phương.
"Ối! Á! Á!"
Tiếng kêu thảm thiết lại liên tục vang lên, một trận chiến lớn lấy một địch trăm chính thức kéo ra màn che.
Danh Sách Chương: