“Cậu nói linh tinh gì vậy hả? Cái gì mà ba giây với không ba giây?” Chu Nhược Mai không hiểu Nguyễn Tú Cẩm muốn nói gì.
“Anh giai ba giây có nghĩa là khi đàn ông và phụ nữ xxoo chỉ có ba giây thì kết thúc rồi!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Nhanh như vậy, lẽ nào cậu đã từng gặp anh giai ba giây rồi sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Tớ nào có đâu! Bây giờ ngay cả bạn trai tớ cũng không có thì làm sao có cơ hội trải nghiệm chuyện đó chứ?” Nguyễn Tú Cẩm đáp lời.
“Vậy sao cậu không nhanh chân đi tìm một người bạn trai rồi thử đi?” Chu Nhược Mai nói tiếp.
“Tớ cũng muốn lắm chứ, nhưng tớ suốt ngày đều quanh quẩn ở nhà viết truyện thế này, không có nhiều quan hệ xã giao cho lắm nên chẳng tìm được ai cả!” Nguyễn Tú Cẩm tiếp lời.
“Độc giả của cậu nhiều như vậy, chắc cũng không thiếu độc giả là nam đâu, cậu cứ tìm trong mấy người họ đi!” Chu Nhược Mai nói.
“Thôi bỏ đi, tớ chỉ mong họ không vác đao lớn đến tìm tớ là tốt lắm rồi, nào dám hi vọng xa vời bọn họ sẽ trở thành bạn trai tớ đâu.” Nguyễn Tú Cẩm đáp lại.
“Nói thế nào thì cậu cũng là một người có giá trị nhan sắc rất cao đó, lại có tài, có tri thức, sao lại không tự tin như vậy!” Chu Nhược Mai nói.
“Tớ biết, tớ là kiểu có thể dựa vào nhan sắc mà kiếm cơm nhưng nhất định phải trở thành kiểu tài nữ xuất chúng mới được. Không nói mấy cái này nữa, trở lại chuyện chính đi, cậu nói thật cho tớ biết, Lê Uy Long có phải anh giai ba giây không?” Nguyễn Tú Cẩm vô cùng tò mò.
“Sao có thể chứ? Sao anh ấy có thể là anh giai ba giây được? Cậu đừng có nghĩ linh tinh nữa!” Đương nhiên là Chu Nhược Mai phải bảo vệ tôn nghiêm của chồng mình chứ.
“Chẳng lẽ bọn cậu đã thử rồi sao?” Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
“Không có đâu, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, chúng tớ chưa làm bất cứ chuyện gì quá mức cả.” Chu Nhược Mai khẳng định.
“Thế thì sao cậu lại biết được anh ấy không phải anh giai ba giây?” Nguyễn Tú Cẩm lại hỏi.
“Bởi vì cơ thể của anh ấy cường tráng, khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết không thể là kiểu anh giai ba giây kia được!” Chu Nhược Mai hơi đỏ mặt.
“Có phải anh giai ba giây hay không thì thử mới biết được, không thể nhìn tình trạng sức khỏe mà đoán bừa, cậu nhanh đi tìm anh ấy thử một lần đi, tớ bảo đảm sẽ không ra ngoài quấy rầy các cậu nữa đâu.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Không muốn, tớ còn lâu mới thèm làm gì kia với anh ấy.” Đương nhiên Chu Nhược Mai sẽ thấy ngại khi Nguyễn Tú Cẩm đã biết rõ mà còn ra làm chuyện kia với Lê Uy Long.
“Không muốn hay xấu hổ hả! Các cậu đều là người trưởng thành rồi, còn là vợ chồng, làm cái chuyện bình thường đó thì có gì mà ngại hả? Mau mau tranh thủ thời gian sinh một cục cưng để chơi với tớ đi, tớ lo lắng thay các cậu luôn đây này.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Cậu chính là hoàng đế không gấp mà thái giám đã gấp rồi, cậu muốn chơi thì tự mình sinh lấy một đứa đi!” Chu Nhược Mai nói lại.
“Tớ sinh với ai được hả? Chuyện sinh con đâu phải tớ muốn là được.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau gõ chữ của cậu đi, bao nhiêu độc giả còn đang đợi cậu cập nhật chương mới kia kìa!” Chu Nhược Mai không muốn thảo luận vấn đề này với Nguyễn Tú Cẩm nữa, bèn giục cô ấy viết bài.
Cô muốn Nguyễn Tú Cẩm viết cho xong còn đi ngủ, sau đó cô sẽ lén chuồn ra ngoài, đến phòng Lê Uy Long hẹn hò với anh ấy.
“Không phải cậu định chờ tớ ngủ rồi mới tới chỗ Lê Uy Long chứ?” Nguyễn Tú Cẩm cứ như con giun trong bụng Chu Nhược Mai, nhìn thấu mọi tâm tư của cô.
“…” Chu Nhược Mai đỏ mặt tới tận mang tai, không ngờ Nguyễn Tú Cẩm lại đoán trúng ý nghĩ của mình! Biết là được rồi, hà cớ gì phải nói toạc ra thế!
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ đâu phải loại người như vậy chứ! Mau tập trung làm việc của cậu đi, đừng nói hươu nói vượn gì nữa, cậu mà còn ra chương chậm nữa thì cẩn thận độc giả của cậu sẽ ngắm bắn nổ đầu cậu luôn!” Đương nhiên Chu Nhược Mai sẽ không thừa nhận ý định sau khi Nguyễn Tú Cẩm ngủ sẽ đi tìm Lê Uy Long.
“Được, được rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi gõ chữ ngay đây.” Thực ra Nguyễn Tú Cẩm không có thời gian rảnh, nhiệm vụ cập nhật chương của ngày hôm nay còn chưa hoàn thành, độc giả lại hối thúc, khiến thời gian của cô chẳng còn nhiều lắm, vì vậy không thể tán gẫu với Chu Nhược Mai được nữa, lập tức quay lại gõ chữ.
Còn Chu Nhược Mai nằm trên giường, đọc cuốn tiểu thuyết mà Nguyễn Tú Cẩm viết bằng điện thoại. Cô sợ mình nằm trên giường sẽ không cẩn thận ngủ quên mất nên không thể không làm gì hơn là đọc truyện của Nguyễn Tú Cẩm, như vậy thì sẽ không buồn ngủ nữa.
Sau khi Lê Uy Long trở lại phòng mình thì cũng chẳng có chuyện gì để làm. Anh cũng lo mình sẽ ngủ quên nên không dám nằm xuống giường.
Anh lại nhớ đến quyển “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên”, vì vậy mở két sắt, lấy quyển kiếm phổ đó ra nghiên cứu một lúc.
Khi mở quyển sách đó ra thì thấy trang đầu tiên là mục lục, giới thiệu về các chiêu thức của kiếm Hiên Viên.
Các chiêu thức của kiếm Hiên Viên lần lượt là:
Chiêu thứ nhất, một kiếm xuyên tim.
Chiêu thứ hai, người kiếm hợp nhất.
Chiêu thứ ba, kiếm xuất thần diệt.
Danh Sách Chương: