Long Chủ đích thân chỉ huy quân lên phía Bắc, còn Lê Uy Long ở lại phía Nam để ngăn chặn quân địch. Với tình hình này đành để Lưu Thiên Du là Hổ Soái Trấn Trung tạm thời lo liệu việc triều chính, trấn giữ Quốc Tây.
Biệt thự Tinh Nguyệt.
Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Hằng và Hà Ngọc Lan chơi bóng rổ đã lâu, ai ai cũng ướt đẫm mồ hôi. Sau khi đã thấm mệt và cũng đã chơi thỏa thích, cả ba người liền dừng lại.
“Hà Ngọc Lan, người cô ra nhiều mồ hôi như thế, chi bằng vào biệt thự của tôi tắm rửa cái đã.” Chu Nhược Mai nói.
“Không cần đâu, tôi sẽ về khách sạn để tắm rửa.” Hà Ngọc Lan thật sự không dám tùy ý tắm ở biệt thự nhà của Lê Uy Long, bởi vì anh ta chính là Hổ Soái Vệ Quốc.
“Về khách sạn làm gì cho phiền phức, bây giờ không phải thường xuyên có kẻ địch đến đánh lén hay sao? Nếu như cô rời đi, bọn chúng đến đánh lén thì tôi phải làm sao?” Chu Nhược Mai nói.
“Không phải vẫn còn có Thiên Thành đang canh gác ở đây đó sao, chị sợ cái gì chứ?” Hà Ngọc Lan đáp lại.
“Thực ra, ngoài việc tôi muốn cô ở lại biệt thự tắm rửa ra thì còn muốn tối nay cô ở lại ngủ cùng bọn tôi.” Chu Nhược Mai nói.
“Vì sao lại muốn tôi ngủ cùng các chị?” Vẻ mặt Hà Ngọc Lan kinh ngạc, cô hỏi.
“Bởi vì biệt thự có nhiều người chết như vậy, tôi rất sợ. Nguyễn Tú Hằng cậu ấy cũng tương đối nhát gan, sợ người chết, lại không đáng tin, thế nên muốn cô ngủ cùng chúng tôi.” Chu Nhược Mai có chút xấu hổ nói.
“Đúng vậy, quả thực tôi rất nhát gan, tối nay cô ở lại ngủ cùng chúng tôi nhé, nếu không chúng tôi cũng không dám đi ngủ đâu.” Nguyễn Tú Hằng cũng nói.
“Vì sao lại chọn tôi ở lại ngủ cùng các chị?” Hà Ngọc Lan lại hỏi.
“Vì trong đám hộ vệ, ngoài cô là nữ ra thì tất cả bọn họ đều là nam, chúng tôi đương nhiên chỉ có thể chọn cô rồi! Cô dũng cảm như thế, ngay cả dáng vẻ bề ngoài cũng toát ra sức mạnh, cô chính là thần bảo hộ của chúng tôi.” Chu Nhược Mai nói.
“Thôi được rồi, vậy tôi sẽ ở lại ngủ cùng các chị!” Hà Ngọc Lan nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Chu Nhược Mai cũng không tiện từ chối nữa, nên chỉ đành đồng ý.
“Thế thì thật tốt quá, cảm ơn cô nhé, Ngọc Lan.” Chu Nhược Mai vui vẻ nói.
“Không có gì, đây là việc tôi nên làm.” Hà Ngọc Lan nói. Hổ Soái phu nhân cầu xin, cô nào dám khước từ.
“Cái gì mà việc cô nên làm chứ, không phải cô nói cô là Hổ Soái phu nhân sao? Cô có thể từ chối mà?” Lúc này, Nguyễn Tú Hằng mới nói.
“Nếu chị đã nói như vậy thì tôi thực sự phải từ chối rồi!” Hà Ngọc Lan nói.
“Đừng mà, cô không được từ chối.” Chu Nhược Mai vội vàng nói.
“Vậy các chị không được nhắc đến chuyện này nữa.” Hà Ngọc Lan nói.
“Chúng tôi chỉ muốn biết cô rốt cuộc có phải là Hổ Soái phu nhân không thôi?” Chu Nhược Mai nói.
“Các chị không phải sớm đã biết tôi là kẻ giả mạo rồi sao? Các chị còn hỏi như thế làm tôi thực sự rất xấu hổ.” Hà Ngọc Lan hơi đỏ mặt.
Cô ấy trước kia thực sự là bất đắc dĩ mới mạo danh làm Hổ Soái phu nhân, không ngờ rằng cô lại bị Thiên Thành nhanh chóng phát hiện ra. Cô mạo danh còn chưa được bao lâu đã bị mọi người nhìn thấu, quả thật có chút xấu hổ.
“Ngọc Lan, nếu như cô đã thừa nhận mình là kẻ giả mạo, vậy cô có thể nói rõ cho tôi biết, ai mới chính là Hổ Soái phu nhân thực sự được không?” Chu Nhược Mai thật nóng lòng muốn biết bản thân có phải là Hổ Soái phu nhân thật hay không, và Lê Uy Long có thật sự là Hổ Soái.
Tuy rằng trong lòng cô đã nắm chắc 99%, nhưng trước khi có được câu trả lời rõ ràng, cho dù chỉ còn lại 1%, cô cũng không dám vui mừng quá sớm.
Danh Sách Chương: