Đến phòng Kiều Vy, Lê Uy Long nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhưng vẻ mặt hốc hác đang nằm trên giường.
Không cần nghi ngờ, đây ắt hẳn là Kiều Vy, người đã bị buộc phải nhảy xuống từ tầng ba của khỏi tòa nhà bởi Lương Tuấn Thịnh.
Một người phụ nữ với gương mặt buồn rười rượi đang ngồi ở mép giường Kiều Vy. Bà là mẹ của cô, Tịnh Tuyết.
Cha của Kiều Vy, làm công nhân trên một công trường xây dựng để kiếm tiền, nên ông không có thời gian chăm sóc con gái trong bệnh viện.
"Cô Dung, cô lại đến thăm em đấy à?" Kiều Vy rất ngạc nhiên khi thấy Lê Hồng Ngọc đến.
Tịnh Tuyết cũng rất vui khi gặp cô giáo của con gái mình ở đây nên vội vàng đứng dậy và nói: "Cô Dung, sao cô lại ở đây?"
"Tôi đến thăm cha tôi nên qua thăm Kiều Vy luôn." Lê Hồng Ngọc nói.
Sau đó cô quay sang nói với Kiều Vy: "Kiều Vy, cô đưa một người anh trai của em đến thăm em đây!"
Kiều Vy ngạc nhiên. Cô bé ngước đôi mắt to tròn và hỏi: "Anh? Ai là anh trai của em ạ?"
"Đây là tiền bối của em, Lê Uy Long." Lê Hồng Ngọc giới thiệu.
"Anh ấy ... làm sao anh ấy có thể là anh trai em?"
Kiều Vy nhìn Lê Uy Long, một người đàn ông to lớn dường như bằng tuổi cô giáo của cô nên không thể hiểu tại sao anh ta lại là anh trai mình.
"Xin chào Kiều Vy. Tôi là học sinh khóa đầu tiên của Cô Dung, vì vậy tôi lớn hơn em một chút, nhưng vì chúng ta đều học cùng trường với một giáo viên nên tôi thực sự là anh trai của em." Lê Uy Long mỉm cười và nói.
"À ra vậy ! Em chào anh, Vĩnh Thiên!"
Kiều Vy cuối cùng cũng hiểu rằng Vĩnh Thiên là học sinh những khóa trước của Lê Hồng Ngọc. Mặc dù anh và cô học những khóa khác nhau và chưa bao giờ gặp nhưng tuổi của anh ấy xứng đáng tuổi anh trai của mình
"Cô Dung, tôi thực sự xin lỗi. Chuyện của Kiều Vy và gia đình chúng tôi đã khiến cô mệt mỏi rất nhiều. Chúng tôi cảm thấy rất áy náy trong lòng vì đã làm ảnh hưởng tới cô, làm cô bị đuổi việc." Tịnh Tuyết áy náy nói.
"Chuyện này hoàn toàn không liên quan tới gia đình chị. Thủ phạm thực sự chính là gia đình kẻ độc ác Lương Tuấn Thịnh kia. Chị không cần phải cảm thấy dằn vặt, áy náy như thế!" Lê Hồng Ngọc nói nhẹ nhàng.
"Lương Tuấn Thịnh thực sự là một tên tàn ác! Tội nghiệp Kiều Vy, con bé khỏe mạnh là thế mà đã bị hắn ta hãm hại đến mức thế này." Tịnh Tuyết rơm rớm nước mắt nhìn con nói.
Kiều Vy buồn bã khi nghe những lời mẹ nói.
Lê Uy Long cũng cảm thấy vô cùng bất nhẫn. Cuộc đời một cô gái trẻ đầy sức sống và hoài bão đã bị đặt dấu chấm hết bởi Lương Tuấn Thịnh sau sự việc ngày hôm đó khi hắn ép cô bé phải nhảy ra khỏi tòa nhà. Sự căm hận của Lê Uy Long với Lương Tuấn Thịnh, gã thanh niên tàn ác, dâm đãng, kiêu căng, ngạo mạn, lại tăng thêm một bậc.
"Chị Tịnh Tuyết, chị đừng quá buồn. Lê Uy Long nói rằng em ấy đã mời một bác sĩ nổi tiếng để điều trị cho cả bố tôi và Kiều Vy. Biết đâu ông ấy có thể chữa khỏi cho Kiều Vy đấy." Lê Hồng Ngọc vô cùng vui mừng thông báo với người mẹ tội nghiệp của Kiều Vy.
"Đúng vậy. Dì đừng quá buồn. Bác sĩ mà cháu yêu cầu sẽ có thể đến bệnh viện vào buổi chiều nay." Lê Uy Long cũng an ủi.
"Anh ơi, anh gọi bác sĩ nổi tiếng nào cho em?" Kiều Vy hỏi.
"Là một bác sĩ quân đội có năng lực y tế rất tốt." Lê Uy Long mỉm cười.
"Bác sĩ quân y? Anh có thể mời một bác sĩ trong quân đội sao?" Kiều Vy vô cùng ngạc nhiên.
"Đúng vậy. Cha anh đã từng là một người lính và có mối giao tình rất tốt với vị bác sĩ quân y này. Vì vậy anh đã mời ông ấy tới điều trị cho em và bác trai của cô giáo." Lê Uy Long nói.
Lúc này thì Lê Hồng Ngọc mới biết Lê Uy Long đã mời một bác sĩ trong quân đội.
"Thật tuyệt vời!. Dù em có thể được chữa khỏi hay không, em vẫn cảm ơn anh trai rất nhiều." Kiều Vy vô cùng vui vẻ khi thấy hy vọng lóe lên cho cuộc đời mình.
"Lê Uy Long, bác sĩ quân y mà cháu thuê có đắt không?" Tịnh Tuyết lo lắng hỏi.
Với một gia đình nghèo khó, đã tới cả mức phải bán cả chiếc nồi vào hàng phế liệu để mong có thêm chút tiền chữa bệnh cho con thì một món tiền lớn để chi trả thêm cho vị bác sĩ là điều bà không thể nào cáng đáng nổi.
"Dì, đừng lo lắng. Vị bác sĩ quân y này tình nguyện giúp đỡ và điều trị miễn phí. Sẽ không tốn một xu nào !" Lê Uy Long mỉm cười tin cậy.
"Nếu ông ấy không lấy tiền thì dì lại vô cùng xấu hổ !" Tịnh Tuyết nói.
"Không sao. Cháu biết ông ấy rất rõ. Ông ấy là một người vô cùng nhân từ và phóng khoáng. Dì đừng đề cập nhiều tới vấn đề tiền bạc, điều đó sẽ làm tổn thương ông ấy." Lê Uy Long nói.
"Thật là biết ơn!" Lê Hồng Ngọc nói một cách chân thành.
Danh Sách Chương: