Hà Ngọc Lan gọi điện thoại cho Thiên Thành. Bởi vì cô biết chắc hẳn lúc này Lê Uy Long đang có một cuộc họp ở Long Cung, cho nên cô không muốn gọi cho anh để tránh làm phiền anh trong lúc họp.
Những việc nhỏ nhặt như vậy chỉ cần hỏi Thiên Thành là được.
“Hà Ngọc Lan, vấn đề đã được xử lý chưa?” Thiên Thành vừa trả lời điện thoại đã hỏi ngay.
“Còn chưa, tôi gặp phải một chút rắc rối.” Hà Ngọc Lan nói.
“Có chuyện gì vậy?” Thiên Thành hỏi.
“Khi chúng tôi chuẩn bị hành quyết Lương Trọng và con trai ông ta, Ánh Hạ - giám đốc công an thành phố đã đưa người của cô ấy đến ngăn cản. Bây giờ chúng tôi đang dùng súng cầm chừng nhau, tình hình có chút căng thẳng” Hà Ngọc Lan nói.
“Đừng có xung đột với người của Cục công an thành phố, trước tiên ổn định tình hình, tôi lập tức gọi điện cho cục trưởng Vu nhờ ông ta hạ lệnh cho Ánh Hạ trở về!” Thiên Thành nói.
“Được.” Ánh Hạ nói.
Ngay sau khi Thiên Thành cúp điện thoại, anh ta lập tức gọi cho cục trưởng Vu của Cục công an thành phố.
Cục trưởng Vu thấy Thiên Thành gọi đến thì vội vàng trả lời: “Alo, anh Thiên Thành, anh khỏe chứ!”
“Cục trưởng Vu, người của tôi đang bí mật xử tử Lương Trọng và con trai ông ta là Lương Tuấn Thịnh ở thành phố Đà Lạt, nhưng cấp dưới của ông là Ánh Hạ đã đưa người tới cản trở, ông hãy nhanh chóng gọi điện cho Ánh Hạ và yêu cầu cô ấy trở về!” Thiên Thành nói.
“Anh… anh thực sự sẽ bí mật xử tử Lương Trọng?” Cục trưởng Vu sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
“Đúng! Chúng tôi đã phát hiện ra rằng Lương Trọng và con trai của ông ta coi trời bằng vung và đã gây ra rất nhiều sự phẫn nộ trong mọi người. Họ phải bị xử tử!” Thiên Thành nói.
Cục trưởng Vu ngay lập tức toát mồ hôi hột, đoàn thanh tra này thực sự rất cứng rắn và kiên quyết, nói xử tử thì xử tử, không cần xét xử ra phán quyết!
“Nhân tiện, vợ của Lương Trọng là Nguyễn Diễm My cũng có những hành vi phạm pháp. Nếu Ánh Hạ tích cực như vậy thì hãy để cô ta đưa người đến bắt Nguyễn Diễm My và đưa bà ta ra trước vòng lao lý!” Thiên Thành từ tốn nói
“Được, được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Ánh Hạ ngay, yêu cầu Ánh Hạ rút lui và đi bắt Nguyễn Diễm My!” Cục trưởng Vu không dám hỏi thêm nữa. Đoàn thanh tra này dám hành quyết năm người đứng đầu ở thành phố Nam Cương, chứng tỏ quyền lực không nhỏ. Nói chung là với loại chuyện này tốt hơn là nên biết ít một chút!
Lúc này, trên mảnh đất hoang vắng ấy.
“Hà Ngọc Lan, không phải tôi đã nói cho cô gọi điện thoại xem có thể khiến tôi ngoan ngoãn trở về sao? Tại sao không có động tĩnh gì?” Ánh Hạ hỏi.
“Đừng lo lắng, nếu đúng như tôi dự đoán thì cô sẽ nhận được cuộc gọi từ cục trưởng Vu của Cục công an thành phố trong vòng 30 giây nữa.” Hà Ngọc Lan nói.
“Chà, nếu tôi không nhận được cuộc gọi nào của cục trưởng Vu trong vòng 30 giây thì cô sẽ chết chắc!” Ánh Hạ nói.
Ngay khi giọng nói của Ánh Hạ vừa dứt thì điện thoại di động của cô ta vang lên.
Cô ta lấy điện thoại ra xem thì thấy là cục trưởng Vu đang gọi!
“Alo, cục trưởng Vu.” Ánh Hạ không dám chậm trễ, lập tức trả lời.
“Giám đốc Loan, tôi ra lệnh cho cô mang theo người của mình rút lui ngay lập tức!” Cục trưởng Vu nói.
“Cục trưởng Vu, bọn họ sẽ xử tử Lương Trọng một cách bí mật, chẳng lẽ ông không quan tâm đến chuyện này sao?” Ánh Hạ bối rối hỏi.
“Lương Trọng và con trai ông ta đáng phải chết vạn lần. Đây là đội thanh tra muốn xử tử họ. Chúng ta không thể kiểm soát được!” Cục trưởng Vu nói.
“Đoàn thanh tra? Thành viên của đoàn thanh tra là những ai?” Ánh Hạ ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này cô không cần quan tâm, biết càng ít càng tốt! Tóm lại, cô cứ trở về đi. Đây là mệnh lệnh!” Ông nghĩ thầm, cô có thể ngồi vào vị trí Giám đốc của Cục công an thành phố thành phố Đà Lạt là do Lê Uy Long - chỉ huy trưởng đoàn thanh tra sắp xếp. Bây giờ cô lại dám chống lại đội thanh tra của Lê Uy Long, thực sự là không muốn sống nữa!
Danh Sách Chương: