Cố gia hiện có thể gọi là náo nhiệt vô cùng, tất cả thị nữ và gia đinh đều đang trang hoàng lại phòng ốc, treo đèn kết hoa,... Thậm chí còn được bố trí công phu hơn so với lễ thành hôn của Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng.
Bởi những sắp xếp này hầu như đều do một tay Mạc Diệu Lăng chủ trì, đổ cực nhiều tâm huyết vào đó.
Nhìn Mạc Diệu Lăng vì hôn lễ của mình mà phí sức nhọc nhằn như vậy, Cố Thiên Mệnh không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Thiên Mệnh, thẩm đã chọn được ngày tốt cho cháu rồi, là vào giữa tháng sau, cháu thấy có hợp lý không?”, phong thái của Mạc Diệu Lăng hiện tại ngày càng toát ra một loại cao nhã, ánh mắt nàng cũng mang theo một tia yêu chiều nhìn Cố Thiên Mệnh, nhẹ giọng trưng cầu ý kiến.
“Tất cả đều nghe theo nhị thẩm”.
“Được, vậy thẩm sẽ sắp xếp cho cháu, cháu cứ đợi để rước Sương Nhi về đi!”, Mạc Diệu Lăng nở nụ cười duyên dáng, trong lời nói còn mang theo một loại cưng chiều.
Mỗi khi nhớ về hoàng thành Nam Uyên, về cảnh tượng Cố Thiên Mệnh một kiếm chém chết đại tướng Nam Uyên, Mạc Diệu Lăng lại càng yên tâm về hắn, từ tận đáy lòng cũng đã coi hắn trở thành người thân của mình.
Sau đó, Mạc Diệu Lăng lai bắt đầu bận rộn ra lệnh cho đám người hầu trang trí khắp nơi trong phủ.
“Thằng nhóc thối, cháu thấy còn cần cái gì không, mau chóng đặt mua đi, chúng ta phải nở mày nở mặt rước Sương Nhi qua cửa, tuyệt đối không thể để con bé chịu nửa điểm tủi thân”.
Ông cụ Cố vuốt chòm râu trắng dưới cằm, ý cười nồng đậm.
“Ông nội ông cứ yên tâm, cháu đã sắp xếp xong xuôi rồi”, Cố Thiên Mệnh nhìn dáng vẻ an nhàn của ông cụ Cố, trong lòng cũng vui vẻ.
“Vậy thì tốt”, ông cụ Cố cười toe toét.
"Đúng rồi, vì sao không thấy tiền bối đâu”, Cố Ưu Mặc ở một bên có chút nghi ngờ hỏi Cố Thiên Mệnh.
Nghe vậy đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một tia u sầu, rơi vào trầm tư một hồi nhẹ giọng đáp: “Ông ấy có chuyện phải làm nên không cùng cháu trở về. Đợi ông ấy làm xong hẳn lẽ quay lại một chuyến”.
“Ừm”, ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc nhìn nhau, cũng không hỏi thêm nữa.
Bất giác trước mắt Cố Thiên Mệnh liền hiện ra một bóng người lôi thôi lam lũ, thầm nhủ: “Hy vọng ông có thể tìm được đáp án mà mình mong muốn!”
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Kinh thành rộng lớn của Thiên Phong quốc tràn ngập màu đỏ tươi vui vẻ, trong ngoài Cố gia và Lý gia
Vô số người đều dõi về hai nhà họ, tiếng nghị luận rôm rả trên khắp đường phố đều hướng về hôn lễ của Cố Thiên Mệnh.
"Năm đó ta đã biết Thiên Vũ Hầu chắc chắn là thiên kiêu, bộ dáng gây sự kia chỉ là thủ đoạn tự vệ mà thôi", tại rất nhiều quán rượu trong kinh thành có một vài người đàn ông thô lỗ vừa tu rượu vừa cười nham nhở nói.
"Cố gia há có thể sinh ra phế vật? Người đời đều ngu xuẩn tới mức tin vào những lời đồn đại cố ý hạ bệ kia, có lẽ, chỉ có Thiên Vũ Hầu là tỉnh táo, vừa ra tay liền nổi danh khắp chốn, chấn động Bách Quốc, đúng là thiên tài số một của Thiên Phong quốc ta".
"Đúng rồi, các ngươi có còn nhớ chuyện kia không? Nhiều năm trước Thiên Vũ Hầu từng phát ngôn muốn cưới một kỹ nữ của Bích Hoa lâu làm thê, lúc đó làm cả kinh thành phải choáng váng theo".
……
Khắp nơi trên Thiên Phong quốc đều đang bàn tán sôi nổi.
Ngày hôm nay tất cả những người thuộc thế lực từ Bách Quốc nhộn nhịp mang theo lễ vật trọng thể tiến vào kinh đô Thiên Phong quốc, hoàn toàn đẩy làn sóng lên tới đỉnh điểm.
"Đại Phong quốc đặc biệt tới chúc mừng Thiên Vũ Hầu!"
"Phong Sở quốc, tặng chín viên dạ minh châu, chúc mừng hôn lễ của Thiên Vũ Hầu!”
“Bộc Mậu quốc tặng mặt dây chuyền ngọc lưu ly chúc mừng hôn lễ của Thiên Vũ Hầu và tiểu thư Lý gia!”
Từng nhóm nối tiếp từng đoàn người thuộc các thế lực hoàng triều đổ dồn tới kinh đô Thiên Phong quốc, dấy lên những làn sóng.
Nhất thời, toàn bộ binh lực của Thiên Phong quốc được triển khai tới từng con hẻm góc phố để phòng bất trắc, khắp nơi đều có sĩ tốt tuần tra, còn có từng tốp bóng dáng đại diện thế lực hoàng triều các nước tới.
Người đời đều biết, nếu không có Cố gia, Thiên Phong quốc tuyệt đối không có cách nào vẽ ra được khung cảnh tấp nập nhận được sự chúc mừng nồng hậu từ các nước như vậy. Có người còn đang nghĩ nếu Cố gia muốn nổi loạn, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tuy nhiên, với tư cách là quân thượng của Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương một cũng không lo lắng về lòng trung thành của Cố gia, bởi ông ta hiểu rất rõ tấm lòng của trên dưới Cố gia, nếu ngay cả Cố gia cũng không thể tin tưởng, vậy toàn bộ Thiên Phong quốc này cũng không còn ai khác nữa có thể trông cậy vào.
Danh Sách Chương: