Chỉ vừa mới đây hắn không chùn tay rút ra ngân phiếu năm ngàn lượng mua một vò Bách Hoa Túy, bây giờ vậy mà còn định mua thêm một ít. Thậm chí còn nói khoác mà không biết ngượng, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, bốn từ ‘giàu có hào sảng’ đã không đủ để hình dung được sự cuồng vọng này nữa, có vài người còn khó giữ được bình tĩnh.
An Hưng Bá lúc này như chết trân, dường như quên mất ý nghĩ bản thân vừa rồi còn muốn dạy dỗ Cố Thiên Mệnh một trận ra trò, có thể tùy ý vứt ra nhiều tiền như vậy nhất định không phải là một nhân vật vô danh, cho dù hắn ta phung phí tới đâu cũng không hiểu nổi điểm này.
“Nực cười! Đây thế nhưng là Bách Hoa Túy đó, hơn nữa còn là rượu hảo hạng ủ hàng trăm năm. Khắp thiên hạ cũng chỉ sót lại vài vò, cũng không còn ai có thể nấu ra được, ngươi vậy mà muốn toàn bộ, vị công tử này, sự ham muốn của ngươi không khỏi quá lớn rồi đó!”
Trong đám đông có người bực dọc mỉa mai.
“Nếu không phải là Bách Hoa Túy, rượu trăm năm bình thường cũng không đáng giá mấy ngàn lượng bạc này”, tiếp đó lại có vị công tử phụ họa theo.
Cố Thiên Mệnh không biết nguồn gốc của Bách Hoa Túy trong miệng họ, chỉ biết nếu ông lão điên đã mở lời, hắn chỉ còn cách mua nó. Nếu không lỡ để ông ta phát khùng thì hậu quả đúng là khó lường.
“Liễu Trần Các, còn không?”, Cố Thiên Mệnh lười phải để ý tới lời bàn luận của họ, vẫn thản nhiên nhìn Tống Thi Vân hỏi.
Tống Thi Vân nhìn thẳng vào con ngươi hắn, trái tim không chịu kiểm soát mà run rẩy, nàng ta chưa từng thấy ánh mắt lãnh đạm và ngạo nghễ như vậy, giống như ánh mắt của một vị hoàng đế thống trị thiên hạ nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé tầm thường.
“Công tử, Liễu Trần Các ta chỉ còn lại ba vò Bách Hoa Túy thôi”, Tống Thi Vân không biết tại sao lại đáp lại, giọng điệu cũng hoàn toàn thay đổi.
Có lẽ là hoảng sợ, cũng có thể xuất phát từ bản năng, tóm lại nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Mệnh nữa, sợ hãi chính mình sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
"Ta muốn hết”, dứt lời Cố Thiên Mệnh liền lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày từ trong túi quần áo, sau đó tùy ý cụp mi nhìn cuộn ngân phiếu trong tay, từ tốn nói: “Trong này đại khái có một vạn ba ngàn lượng, coi như tiền rượu!”
Hắn ngay lâp tức đặt ngân phiếu lên bàn, không chút lưu luyến.
Ầm!
Lúc này, tất cả mọi người kể cả Tống Thi Vân đều giương mắt đờ đẫn.
Hắn… trực tiếp lấy ra ngân phiếu hơn một vạn lượng chỉ để mua vài vò Bách Hoa Túy.
Tuy rằng Bách Hoa Túy hiếm có cũng không còn ai có thể luyện chế ra được nữa, nhưng cũng không thể mua bán như vậy?
Người này là công tử phú quý của nhà nào? Vậy mà có thể không chớp mắt ném ra hơn vạn lượng như vậy, chẳng lẽ là con hoang của một vị phú thương nào đó?
Trong nháy mắt, trong lòng rất nhiều người đều loạn như tơ vò, hoàn toàn quên lãng sự châm chọc cùng chế giễu vừa rồi, sôi nổi muốn biết bối cảnh sau lưng Cố Thiên Mệnh.
"Cái này...", Tống Thi Vân có chút khó xử, nếu đem bán hết mấy vò Bách Hoa Túy không dễ dàng gì mới có được này cho một người, có thể sẽ dấy lên sự bất mãn của các phú thương công tử khác, tạo ra ảnh hưởng không tốt đối với danh tiếng của Liễu Trần Các họ.
“Chê ít sao?”, Cố Thiên Mệnh nhìn ra được Tống Thi Vân đang lưỡng lự, ánh mắt thoáng cái trùng xuống.
“Công tử nói đùa rồi, không phải là chuyện tiền bạc, mà là Liễu Trần Các ta theo lý nên chiếu cố tới tất cả các vị công tử đại nhân, không có cách nào làm chủ bán số Bách Hoa Túy còn lại cho công tử được”, Tống Thi Vân không dám khinh thường Cố Thiên Mệnh, thái độ cũng cực kỳ khách khí.
Trước mắt xem ra hắn rất có khả năng là công tử của một thế lực lớn nào đó, nếu không sao có thể hào sảng đập tiền mua rượu đến vậy, rõ ràng là xem tiền bạc như cỏ rác mà.
“Liễu Trần Các mở cửa buôn bán đương nhiên sẽ có người ra giá mua được, nên dựa theo quy tắc. Trừ khi Liễu Trần Các không coi ta là khách hàng? Hay là nói ngươi không hề có ý định bán cho ta?”
Cố Thiên Mệnh không cho là đúng mà mỉm cười, nhưng lời nói lại sắc bén vô cùng.
Tống Thi Vân hít sâu một hơi, ổn định lại trạng thái, sau đó nở nụ cười mê người, vuốt nhẹ lọn lọn tóc mượt mà, dứt khoát đáp: “Xin hỏi quý danh của công tử?”
“Ngươi, muốn thăm dò ta?”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp vạch trần suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người, khiến không ít người xấu hổ giật giật khóe miệng.
Đôi môi đỏ của Tống Thi Vân hơi mím, vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào. Một chiêu chuyển mũi giáo lên trên người Cố Thiên Mệnh này thật không thể không khen ngợi nàng ta hai tiếng thông minh.
Danh Sách Chương: