Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió nổi lên làm vạt áo hắn bay phấp phới.

Gia đình không còn, mối hận đã giải, hắn không mục đích lang thang khắp đầu đường cuối ngõ, toàn thân ngập trong máu, tỏa ra nồng nặc mùi tanh tưởi, khiến người đi đường không khỏi né xa.

Mọi người đều xa lánh hắn, dường như hắn là người duy nhất còn lại trên thế gian, thê lương như vậy.

Không ai thương hại, chẳng ai quan tâm.

Ngày này hẳn vẫn như cũ du đãng trên đường như một xác chết biết đi.

Một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng khoan thai đi tới trước mặt hắn, gương mặt tựa như bị một tấm màn giấy che lại, vừa mơ hồ vừa huyền diệu, cô ta nói:“Lần trước chia tay ngươi nói sau này sẽ tới tìm ta, tại sao lại một mực không xuất hiện?”

Con ngươi tĩnh mịch vô hồn của hắn chậm rãi ngước lên, nhìn chăm chú người con gái trước mắt một cách thanh tỉnh, khàn giọng đáp:“Ngươi đi đi, hãy coi như ta chưa từng xuất hiện”.

“Ngươi không còn là hắn nữa. Hắn của năm đó tài năng hơn người, ý chí hăng hái, dám đối đầu với con cưng của cả một quốc gia”, làn váy trắng dài của cô gái bay nhẹ trong gió, như đang khiêu vũ nhẹ nhàng, lại giống như đang nói lời sâu xa.

Hắn không đáp, mùi máu tanh trên người vẫn phảng phất trong không khí, quần áo rách rưới như ăn xin trên đường phố. Tại khoảnh khắc nhìn thấy cái chết bi thảm của người thân, con tim của hắn cũng đã chết theo rồi.

“Hắn của năm đó từng nói với ta, kêu ta đợi hắn, đợi sẽ có một ngày hắn vang danh thiên hạ rồi đến cưới ta”, ba ngàn sợi tóc xanh như thác nước rơi xuống trên ngực cô gái, dịu dàng ưu nhã:“Ngươi không còn là hắn nữa, ngươi thất hứa rồi”.

Không đợi hắn trả lời, cô gái giống như tiên nữ hồng trần giẫm lên mặt sông, sợi tơ xanh trên làn váy trắng tung bay theo gió, càng ngày càng xa rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Sau khi cô gái rời khỏi, trong không khí còn sót lại hương thơm thoang thoảng của cô ta.

Đôi mắt trống rỗng dõi theo bóng dáng đẹp đẽ của người con gái của hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng và có thần hơn.

“Hoa… Thường…”, nhìn bóng dáng xinh đẹp, ngửi mùi hương sót lại trong không khí, hai tay đen kịt của hắn hơi run lên, đôi môi nứt nẻ run rẩy lẩm bẩm một mình.

Ngươi sẽ đến chứ?

Sẽ!

Vậy ta sẽ đợi ngươi.

Hoa Thường, đợi ta đột phá cảnh giới Địa Huyền, tiến vào hàng ngũ anh kiệt của các nước, nổi danh thiên hạ, ta nhất định sẽ tới cưới nàng, hãy đợi ta.

Được.

Cảnh tượng trong quá khứ giống như hoa trong gương, trăng trong nước lần lượt tái hiện trước mắt Yến Hàn.

Bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi.

Một đạo kiếm quang rung chuyển cả không gian, rẽ trời bổ xuống, vô biên vô tận, một tia kiếm ý khiến vô số sinh linh phải khiếp đảm.

Đường kiếm đó đẹp đẽ vô song, cắt ngang bầu trời, hủy diệt đất trời.

Một kiếm đó rơi xuống từ trung tâm vương triều, sau đó lan rộng ra ba nghìn dặm, giống như trời đổ đất sụp.

Một kiếm đó khiến Yến Hàn cảm nhận được tuyệt vọng, căn bản không thể khơi dậy lên bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Chớp mắt.., vĩnh hằng.

Khi một kiếm sát phạt chấn động này rơi xuống, dường như bên tai hắn còn nghe thấy ai đó hét lên hai từ ‘kiếm tôn’, đôi mắt vô hồn lúc này cũng hoàn toàn lấy lại sức sống bừng bừng, thấu hiểu được niềm tin vào cuộc sống.

Tuy nhiên, đường kiếm đó còn chưa chạm mặt đất thì cơ thể của hắn đã bị kiếm ý xé nát, chỉ sót lại ánh mắt tuyệt vọng cùng niềm khao khát cháy bỏng.

Không biết qua bao lâu, hắn hóa thành thể oan hồn gian nan sinh tồn trong Kiếm Khư. Mỗi ngày đều bị vô số kiếm ý xé toạc hồn phách, mỗi ngày đều phải chịu đau đớn như ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua tim.

Tuy vậy, hắn vẫn không từ bỏ, hắn muốn sống, cho dù với thân xác oan hồn tàn tạ, cũng phải sống. Bởi… hắn còn có lời hứa chưa thực hiện.

Tuy nhiên hắn không thể bước ra khỏi Kiếm Khư, dốc cạn sức lực cũng không dịch chuyển nửa phân, rời khỏi Kiếm Khư nửa bước.

Tuyệt vọng vây chặt nơi sâu thẳm tâm hồn hắn, khiến hắn gào khóc đau thương.

“A…”, một tiếng rống thảm thương bật ra từ cổ họng Yến Hàn, lộ ra vô hạn bất lực cùng tuyệt vọng.

Trong nơi sâu thung lũng, Cố Thiên Mệnh đứng nơi xa thấy được vẻ mặt bất thường của Yến Hàn liền biết chuyện không thuận lợi bèn vội vàng vận khí, hét lớn với hắn:“Yến Hàn! Tỉnh lại! Đừng rơi vào ảo cảnh. Giữ vững tâm thần, dồn linh khí của đất trời thành cơ thể máu thịt, ngưng tự ba hồn sáu phách thành mạch quỷ đạo”.

Giọng nói của Cố Thiên Mệnh vang vọng giống như chuông đồng xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn Yến Hàn.

Tinh thần của Yến Hàn, kẻ đang lạc trong ảo cảnh đột nhiên run lên, vội vàng nhắm lại hai mắt, sau đó thi triển công pháp đạo Quỷ tu, giữ vững tinh thần, xóa bỏ cảnh tượng trăm năm trước đang không ngừng xẹt qua trước mắt, cũng không còn mê muội nữa.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK