Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong các sứ giả chư quốc, một người lớn tuổi nhìn bóng lưng cùng thân thể hùng vĩ của ông cụ Cố, sắc mặt tái nhợt run rẩy tự nói: “Ông ấy vẫn như năm đó, bá đạo cương trường, khí phách phi phàm như vậy”.

“Lão đầu này, chính là ông cụ Cố danh chấn chư quốc sao? Qủa thật là danh bất hư truyền!”, trong đám người, truyền đến một câu, làm cho rất nhiều người chung quanh đều âm thầm gật đầu.

“Cố gia cả nhà trung liệt, lời này, thật sự không sai”, nhìn một đám thân ảnh sừng sững ở tiền điện, vô số người không khỏi khiếp sợ mà cảm thán nói.

Ông cụ Cố cùng Hiên Viên Nam đứng trên bậc thang bạch ngọc nhìn nhau, phảng phất tất cả đều trở lại cảnh tượng mấy chục năm trước.

Thời gian không biết đã qua bao lâu, Hiên Viên Nam khép mắt lại, nhìn xuống mà nói: “Cố Nghị, trẫm vẫn hỏi ngươi một câu như năm đó, ngươi có nguyện gia nhập Nam Uyên quốc, đi theo ta không? Trẫm có thể nể mặt ngươi mà miễn tội chết cho hai người kia”.

Văn võ bá quan Nam Uyên quốc nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, muốn mở miệng khuyên nhủ Quân Thượng Hiên Viên Nam. Thế nhưng khi họ nhìn vào đôi mắt trống rỗng đen nhánh của Hiên Viên Nam thì nhao nhao ngậm chặt miệng lại.

Tùy ý người nhà họ Cố gây chuyện ầm ĩ như vậy, chà đạp lên tôn nghiêm Nam Uyên quốc, nhưng Hiên Viên Nam vẫn có thể nể mặt Cố Nghị mà cho bọn họ một con đường sống.

Đây, dĩ nhiên được coi là thiên ân hạo đại, chỉ sợ cả Nam Uyên quốc cũng không có mấy người được Hiên Viên Nam đối đãi như thế.

Hiên Viên Nam rất yêu mến người tài, mấy chục năm trước, từ xa nhìn thấy cảnh tượng khí phách một người một ngựa, không sợ sinh tử, đối mặt với trăm vạn đại quan, ông ta liền bừng bừng dã tâm muốn đem người đó thu vào dưới trướng.

Đáng tiếc, cho dù Hiên Viên Nam có đưa ra đãi ngộ thế nào, vàng bạc châu báu, mỹ nữ địa vị, người kia đều không động lòng.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ 1 lúc lâu, Hiên Viên Nam liền rút lui khỏi nơi người đó trấn thủ, không dám xâm phạm nữa.

Người đó chính là Cố Nghị cũng là ông cụ Cố.

“Tạ Quân Thượng hoàng ân, chỉ tiếc rằng lão tướng cùng Quân Thượng vô duyên, nếu có kiếp sau, ta nguyện trả lại đại ân này”, ông cụ Cố đi về phía Quân Thượng Nam Uyên quốc, không có ý định sống sót mà rời đi.

Nhiều năm như vậy, ông cụ Cố hồi tưởng lại hơn nửa cuộc đời của mình, đều vì Thiên Phong quốc mà chinh chiến đông tây, trấn thủ biên cương. Ông ấy cũng không có thời gian ở bên cạnh người nhà của mình, không vì người Cố gia mà tranh giành lợi ích gì.

Hôm nay, ông cụ Cố chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha cùng ông nội, gạt bỏ lợi ích quốc gia trên người mình, chỉ cầu một trận, tranh đoạt vì Cố gia.

“Ai...”, Hiên Viên Nam tựa hồ đã đoán được đáp án này, nhưng khi ông ta chính tai nghe lời Cố Nghị nói, vẫn khó có thể bình tĩnh mà thở dài: “Ngươi vẫn giống như năm đó, lại một lần nữa cự tuyệt trẫm”.

“Nhân sinh tại thế, bất quá vội vã một cái nhìn, lão tướng có thể được Quân Thượng coi trọng, đã là vạn hạnh, không dám hi vọng xa vời có thể phụ tá Quân Thượng”.

Ông cụ Cố cũng kính nể Quân Thượng Nam Uyên quốc từ đáy lòng, đáng tiếc ông ấy sinh ra là người Thiên Phong quốc, chết cũng là quỷ của Thiên Phong quốc, không có khả năng sẽ đầu quân dưới trướng của nước khác: “Hôm nay, bất luận kết quả như thế nào, con cháu Cố gia ta cũng không hối hận”.

Cố Thiên Mệnh lặng lẽ nghiêng người nhìn ông cụ Cố, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khí phách thật sự của ông nội mình, quả thực có chút kinh hãi.

Trong lời nói và hành động của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh phảng phất nhìn thấy núi thây cùng biển máu dưới chân ông ấy, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Ông nội...”

Sau đó, ông cụ Cố chậm rãi lui vài bước, cùng Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc hai người chăm chú nhìn nhau, im lặng không nói, hết thảy đều nằm trong ánh mắt.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam, một cỗ khí tức bễ nghễ mà người ngoài không tài nào phát hiện ra dần xuyên qua bầu trời.

“Tru sát phạm tặc xúc phạm quốc uy Nam Uyên quốc ta!”

Hiên Viên Nam nhìn thoáng qua ông cụ Cố thật sâu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia tiếc hận không nỡ, sau đó tay phải nhẹ nhàng vung lên, hoàng uy mãnh liệt hạ lệnh nói.

“Vâng!”

Văn võ bá quan Nam Uyên quốc đều khom người lĩnh mệnh, vô số tướng sĩ từ bốn phương tám hướng vọt tới tiền điện hoàng cung trong chớp mắt.

Thùng thùng thùng...

Nhất thời, tiếng trống nổi lên, tiếng răng rắc trầm lặng xuyên qua tầng mây mù, đi thẳng lên chín tầng mây.

Theo tiếng sấm vang vọng, vô số tướng sĩ Nam Uyên quốc có khí tức trầm ổn cầm trường thương sắc bén trong tay, hướng đám người Cố Thiên Mệnh mà giết tới.

Sát ý Nam Uyên quốc nồng đậm làm cho đám sứ giả các nước cảm thấy hít thở khó khăn, run rẩy, thậm chí có vài người còn phủ phục trên mắt đất không đứng dậy nổi.

“Chúng tướng ám doanh, bày trận, nghênh địch”.

Tay phải ông cụ Cố cầm thương dài hung hăng đảo qua, nhìn thiên quân vạn mã mà sát ý dần khởi động, lớn tiếng hét.

“Vâng!”, trong chớp mắt, hơn 30 nam tử mặc trường bào màu đen đi theo phía sau ông cụ Cố, nhao nhao lĩnh mệnh, bắt đầu bày trận nghênh địch.

Cố Ưu Mặc cầm thương, giương mắt nhìn Mạc Diệu Lăng trên bậc thang bạch ngọc, khí tức trên người chậm rãi bộc phát ra.

Dịch bá thân mặc khôi giáp màu đen, trong tay cũng cầm 1 thanh trường đao, ông ta phảng phất trở lại thời kì hoàng kim năm đó, khí thế huyết sát dần lan tràn.

“Đến đi! Để ta xem xem, Nam Uyên quốc có thể ép ta dùng toàn lực hay không. Có điều, hi vọng là không thể, bởi vì hậu quả...”

Về phần Cố Thiên Mệnh, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, mặc một bộ trường sam màu trắng, nhẹ nhàng múa kiếm, cuồng phong xen lẫn sát ý, phiêu diêu tự tại.

Đại chiến, lập tức bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK