“Hỗn xược!”
Tiếng khiển trách trầm thấp của Yến Hàn tuy rằng không lớn nhưng lại quanh quẩn trên đầu mỗi người, giống như một thanh kiếm sắc bén khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy đáy lòng nặng trĩu, sinh ra vô tận ớn lạnh.
Hơi thở từ cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong của hắn quét qua toàn bộ cửa lớn nhà họ Ninh giống như bầu trời đen kịt trút xuống khiến người người đều run rẩy trong sợ hãi vì có cảm giác tử vong như đang rình rập họ.
Cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong!
Người đàn ông áo đen này vậy mà đã bước chân vào lớp cường giả Đại Huyền!
Làm sao có thể!
Làm thế nào một nhân vật như vậy có thể xuất hiện ở một thành trì hẻo lánh như Dịch Sơn này?
Ồ--
Trong chớp mắt, bất luận là người của nhà họ Ninh hay nhà họ Tôn đang vây xem đều nhốn nháo sợ run trước hơi thở mạnh mẽ kinh người mà Yến Hàn phát ra này.
Nhân vật ở cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong căn bản không phải là thứ mà Tôn Hải và Tôn Nhất với Linh Huyền trung kỳ có thể phản kháng được, mỗi một giai đoạn tu vi đều giống như cách nhau một ngọn núi khổng lồ.
Không ngoa khi nói rằng nếu Yến Hàn muốn thì có thể vỗ chết một võ giả Linh Huyền trung kỳ chỉ trong chớp mắt.
Kẻ phải sợ hãi nhất tại hiện trường không ai khác ngoài người nhà họ Tôn, họ vừa rồi thế nhưng còn muốn đánh gãy tứ chi của người này, trong nháy mắt cảm thấy mình bị bao phủ bởi cái chết vô tận, trong lòng vừa khiếp đảm vừa hối hận nghĩ: Trời ơi! Chúng ta vừa làm gì vậy?
“Đại… đại nhân, vừa rồi không biết thân phận tôn quý của người, mong đại nhân không tính toán với kẻ thiếu hiểu biết ở vùng hẻo lánh như ta”, Tôn Nhất rất nhanh đã hoàn hồn sau cơn kinh hoàng, ông ta vội vàng chạy tới trước mặt Yến Hàn, gập người cung kính không thôi.
Mồ hôi lạnh lăn dài từ trán đến lưng của Tôn Nhất, nếu quan sát kỹ thậm chí có thể thấy cả người ông ta còn đang khẽ run.
Người của nhà họ Ninh đều cảm nhận được hơi thở tử vong uy nghiêm từ Yến Hàn, nhìn sang dá ng vẻ run nhẹ khom lưng uốn gối kia của Tôn Nhất thì cổ họng đều không nhịn được bắt đầu nuốt nước bọt khan.
“Ninh Hải cùng gia quyến và hạ nhân bái kiến đại nhân”, Ninh Hải cũng lập tức giãy giụa ra khỏi cơn bàng hoàng, hít sâu một hơi rồi sải bước tiến lên, khom người nói với Yến Hàn.
Đôi môi anh đào đỏ mọng của Ninh Hi há hốc, đôi mắt xinh đẹp không ngừng lóe lên sự ngỡ ngàng mà chôn chân tại chỗ. Nàng ta thực sự không ngờ tới một người bình thường trong bộ quần áo kỳ quái lại đột nhiên trở thành một cao thủ ngự trị.
Quan trọng nhất là, nàng ta nhớ tới Yến Hàn, kẻ bộc phát ra khí thế đáng sợ này lại dường như đối với Cố Thiên Mệnh cực kỳ cung kính và một mực cúi đầu đứng bên cạnh hắn ta.
"Vừa rồi người thanh niên áo trắng này nói, ngay cả công tử quyền thế trong kinh cũng có thể tùy ý sỉ nhục, đến hoàng tử cũng không dám khiêu khích hắn, không lẽ điều này là thật? Làm sao có thể? Trước đó ta gặp một thanh niên ở trấn Trần Sa xem ra chỉ là một người bình thường, hắn… rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Ninh Hi sửng sốt, trong lòng nổi lên từng đợt sóng lớn. Ánh mắt của nàng ta tràn đầy những gợn sóng phức tạp đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh, không có cách nào tách rời.
“Đại nhân!”, chẳng mấy chốc dưới hơi thở tử vong chấn động linh hồn của Yến Hàn, mấy ngàn người có mặt đều gập eo, trong mắt đồng loạt lộ ra vẻ hoảng sợ đồng thanh hô lên.
Ngoại trừ Ninh Hi, tâm trí của tất cả đều bị Yến Hàn bao trùm lên mà quên đi sự hiện diện của Cố Thiên Mệnh mặc áo dài trắng nhàn nhã kia.
Yến Hàn hừ lạnh một tiếng, căn bản không thèm để ý bọn họ. Nếu không phải trước đó chủ thượng hạ lệnh kêu hắn không được tùy ý ra tay thì hắn sớm đã giết chết đám người không biết trời cao đất dày này rồi.
Ngay cả chủ thượng cũng dám chửi bới, đúng là đáng chết!
Yến Hàn khẽ liếc nhìn Tôn Nhất đang cúi đầu run rẩy trước mặt mình, không khỏi nhớ lại chuyện bản thân đắc tội với chủ thượng trong Kiếm Khư, bất giác rùng mình.
Thủ đoạn của chủ thượng thực sự quá thần kì, hắn chưa từng nghe nói tới, cũng chưa từng gặp qua. Lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành ở cảnh giới Nhân Huyền, tùy tiện bày trận liền có thể khống chế kiếm khí vô tận trong Kiếm Khư, và thậm chí giúp hắn che đậy thiên cơ để thoát khỏi trói buộc của nơi đó.
Tất cả những điều này đều nằm ngoài tầm với người phàm. Mà gia chủ của những gia tộc tại thành trì nhỏ bé này vậy mà lại nhiều lần đắc tội với chủ thượng, quả thực là tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Chủ thượng, người thấy nên xử lý đám người này như thế nào?", Yến Hàn không dám tự đưa ra chủ trương, hắn chậm rãi khom người, trầm giọng cung kính hỏi Cố Thiên Mệnh.
Chủ… chủ thượng?
Ầm!
Khoảnh khắc lời này của Yến Hàn vang lên, tất cả mọi người hoàn toàn sụp đổ và choáng váng.
Danh Sách Chương: