Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái này…", Cố Thiên Mệnh do dự, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trũng sâu đục ngầu của ông lão, yên lặng suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Được thôi, nhưng ta có một điều kiện, ông phải nghe theo lời ta, không được gây chuyện, thế nào?"

Ông lão nhoẻn miệng cười thản nhiên đáp: "Chỉ cần có rượu uống, đều được!"

"Được", Cố Thiên Mệnh nghiêm nghị gật đầu.

"Ha ha… ta là Thanh Phong, ta có rượu uống rồi", ông lão lại như điên như dại cầm lấy một vò rượu khác mà uống thỏa thích, trong miệng còn không ngừng lầm bầm.

Cõi lòng Cố Thiên Mệnh chậm chạp trầm xuống, thầm lặng dâng lên một tia cảnh giác, hắn có chút nhìn không thấu ông lão này rốt cuộc là điên thật hay giả vờ.

Vì vậy, ông lão điên mặc bộ quần áo tả tơi, tay vung vẩy vò rượu đi theo Cố Thiên Mệnh về về phía doanh trại ở Diệp Thành.

Đầu tóc ông ta rối bù, trên khuôn mặt nhem nhuốc lờ mờ hiện lên một tia chuếnh choáng, trong miệng liên tục thì thào tự nói: "Ta là ai? Ta là Thanh Phong. Vậy… Thanh Phong lại là ai?”

Trên thế giới luôn xảy ra một số chuyện khác thường, rất khó truy nguyên nguồn gốc. Giống như ông lão điên khùng này, không ai biết ông ta từ đâu đến, cũng chẳng ai hiểu ông ta đi đâu, càng không biết ông ta đang tìm kiếm thứ gì trên thế gian này.

Chỉ là hiện tại ông lão điên đã dính lấy Cố Thiên Mệnh, bởi hắn mang đến cho ông ta một cảm giác quen thuộc mơ hồ, hơn nữa đi theo hắn còn có rượu uống.

Trong doanh trại tại Diệp Thành còn có đại quân gần năm vạn lính đang đứng, khí thế oai hùng chọc thủng trời xanh.

Sau những ngày nghỉ dưỡng này, Cố Ưu Mặc cùng các tướng lĩnh đều đã hồi phục lại sức sống và huyền khí.

Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên đứng bên ngoài doanh trại, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.

Trên người Cố Ưu Mặc khoác bộ giáp đỏ như máu, đứng ở trung tâm bục cao, phía sau ông ấy chính là chúng tướng lĩnh.

“Các tướng sĩ, nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ đã sẵn sàng cùng bổn soái tiếp tục xuất chinh, vươn cao lá cờ tổ quốc, củng cố quân uy chưa?”

Cố Ưu Mặc giương cao trường thương, giọng nói giống như sấm rền mang theo gió mạnh truyền tới tai mỗi người.

“Sẵn sàng!”

"Mở cổng thành, xuất chinh, thảo phạt Bắc Việt quốc!"

Cố Ưu Mặc phất tay, mệnh lệnh vừa vang liền khiến đại quân trong Diệp Thành trật tự đi đều, tiếp tục cuộc viễn chinh về nơi sâu trong Bắc Việt quốc.

Rầm rập…

Tiếng vó sắt đinh tai nhức óc khiến mặt đất khẽ rung chuyển cùng tiếng trống đánh dồn dập như sấm rền cũng vang lên.

Cố Thiên Mệnh cưỡi trên lưng chiến mã Ngọc Câu, theo sát bước tiến của đại quân.

Còn ông lão điên thì theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh với đôi chân lấm lem bùn đất, trên tay cầm một vò rượu thơm ngon.

Bất luận tốc độ hành quân nhanh như thế nào thì ông ta đều có thể theo sát Cố Thiên Mệnh mà không cảm thấy nửa điểm mệt mỏi. Mỗi bước chân của ông ta giống như vượt qua hư không, chớp mắt liền có thể bắt kịp Cố Thiên Mệnh.

Đối với điểm này, đáy mắt Cố Thiên Mệnh không khỏi xẹt qua một tia ngưng trọng, bởi hắn căn bản không cảm nhận được bất kỳ sự dao động huyền khí nào, nhìn ông ta chỉ giống như một người bình thường vô hại.

"Thật là kỳ quái, ông ta rốt cuộc có lai lịch gì?", Cố Thiên Mệnh dùng khóe mắt liếc ông lão bên cạnh, không kìm được suy đoán.

Hiện tại, ngoài ba vạn quân Huyết Xích ban đầu, ngoại trừ những tướng sĩ bị thương và không còn năng lực chiến đấu thì chỉ còn lại một vạn người. Mà quân tiếp viện Cố Thiên Mệnh đưa tới cũng chỉ còn hai vạn lính, cộng thêm hai vạn tinh binh trong Diệp Thành của Tư Như Tâm.

Tổng cộng có đại quân năm vạn, dưới sự chỉ huy của Cố Ưu Mặc mà bừng bừng khí thế tiến thẳng vào sâu trong Bắc Việt quốc.

Tuy rằng Bắc Việt quốc biết Cố Ưu Mặc sắp dẫn đại quân tiếp tục Bắc phạt công thành nhưng cũng không còn cách nào khác. Bởi họ đang chờ chi viện, chờ Yến Vũ quốc trợ giúp.

Vì vậy trong một tháng tiếp theo đó, Cố Ưu Mặc dẫn đầu đại quân năm vạn lính như thể bước vào vùng đất không người.

Một đường thảo phạt này, trực tiếp công chiếm được thành Ảnh Trì, thành Văn Sơn, thành Lương Hòa, thành Mậu Nhiễm, thành Thủy Tần, tổng cộng năm thành trì.

Cộng thêm thành Vân Liễu, thành Kim Lan, thành Ly Giản cùng Diệp Thành trước đó thì số lượng đã đạt tới con số chín. Thế công hung mãnh như chẻ tre này căn bản không ai có thể ngăn chặn được.

“Mười tòa thành làm sính lễ mà nguyên soái nói lúc đầu sắp thành sự thực rồi sao?”, tại Thiên Phong quốc, một vài quan viên nghe được tin báo thì chết lặng, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin.

“Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ này có mấy người có thể sở hữu loại bễ nghễ này?”, một vị võ tướng tràn đầy sùng kính với Cố Ưu Mặc, không khỏi siết chặt nắm đấm.

“Lập tức phái quân tiếp quản những thành trì này!”, quân thượng Mạc Tu Ương cực kỳ kích động, ngay tức khắc điều binh khiển tướng tới Bắc Việt quốc, tiếp nhận những thành trì mà Cố Ưu Mặc đã đánh hạ kia, tránh việc Bắc Việt quốc cướp trở lại.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK