Mục lục
Tu La Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tướng lệnh truyền ra, tiết tấu trống trận trên tường thành chậm rãi vang lên, sau đó tiếng trống càng lúc càng lớn, càng lúc càng nặng, kích động ở chỗ sâu trong lòng mỗi một tướng sĩ phía dưới, kích động trên bầu trời vô tận.

Cố Thiên Mệnh nắm chặt trường thương màu đen, giống như có chút chờ mong liếc nhìn đại quân đen kịt đè tới, lẩm bẩm nói: “Chỉ có dùng máu tươi tẩy rửa, mới có thể làm cho thân thể kiếp này tiến thêm một bước”.

“Hôm nay, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người chôn xác nơi đây”, trong lòng vô số tướng sĩ đều dâng lên một chút trầm thương cùng sợ hãi: “Trong đó... có lẽ nào sẽ là mình không?”

Giờ khắc này, nội tâm mỗi người đều không thể bình tĩnh, nhưng bọn họ lại không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể dùng hết toàn bộ tinh lực áp chế suy nghĩ trong nội tâm đó xuống.

Sau tất cả, chỉ có những người sống sót từ chiến trường mới có thời gian để suy nghĩ về những thứ khác.

Hai quân đối đầu, có vẻ yên lặng dị thường. Lưỡi dao sắc bén hàng mang, không ngừng lóe lên trên kình thương đại địa.

Bỗng nhiên, trong đại quân Bắc Việt quốc tựa hồ như truyền ra một tiếng gầm trầm thấp: “Giết!”

Lập tức, ba vạn đại quân Bắc Việt quốc hung mãnh như hổ báo dụ lang, nhắm trường thương vào một vạn đại quân Cố Thiên Mệnh bên này, chém giết như điên. Trong nháy mắt, vó sắt cuồng sa hỗn loạn, tựa như khiến cho đám người trước mắt Cố Thiên Mệnh bịt kín một tầng lụa mỏng màu vàng.

Đợi đến khi đại quân Bắc Việt quốc khẽ động, Phong Ngạo Cẩm có chút nhịn không được hung hăng đập vào tường thành, khuôn mặt đỏ bừng ngửa đầu gào thét: “Các tướng sĩ, giết!”

Lập tức, tiếng gào thét ầm ầm vang lên.

Phó tướng quân Tô Toàn dẫn theo hơn 1 vạn tinh binh, cưỡi trên chiến mã, trường kích trong tay chỉ về phía đại quân Bắc Việt quốc, tức giận gầm: “Giết!”

Khói bụi cuồn cuộn như sóng biển, lưỡi dao sắc bén tựa vuốt mãnh thú.

Bất kể là 3 vạn đại quân của Bắc Việt quốc hay 1 vạn tinh binh do Tô Toàn thống lĩnh, hốc mắt tướng sĩ hai bên đều nổi lên tơ máu, hướng về phía đối phương xông tới.

Cố Thiên Mệnh đi the sau trong đại quân, sau đó theo sát phía sau phó tướng quân Nhậm Tề Phong, dẫn theo hơn 600 tướng sĩ quân doanh Xích Phong dưới trướng, cưỡi ngựa mà xông tới.

Thời gian hai quân cách mấy dặm, lúc này có vẻ cực kỳ ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt liền va chạm với nhau.

Ầm ầm!

Lúc hai quân va chạm với nhau, tiếng nổ lớn trong nháy mắt vang lên, các loại thanh âm thanh thúy của binh khí đan xen, bao trùm toàn bộ Nhạn Hành quan.

Ầm ầm...

Bên tai Cố Thiên Mệnh toàn bộ là âm thanh đao kiếm ma sát, toàn bộ đều bị tiếng gào thét chém giết bao phủ.

“Chúng tướng sĩ, theo ta giết vào Nhạn Hành quan”, trong quân Bắc Việt quốc, rất nhiều tướng lĩnh đang ngửa mặt gào thét, phấn chấn quân tâm, làm chiến trường càng thêm hưng phấn.

“Xông lên! Giết sạch những tên giặc cỏ Bắc Việt quốc này. Dấy lên uy phong của quân doanh Xích Phong ta”.

Bất quá trong thời gian ngắn, chiến trường liền có rất nhiều thi thể, máu đọng thành vũng.

Nhiệt huyết đầm đìa, máu bắn tung tóe khắp bầu trời.

Tiếng gào thét trên chiến trường dần lan tràn, vang tận trời xanh.

Nhìn đám sĩ tốt Bắc Việt quốc và tướng sĩ quân doanh Xích Phong chém giết trước mắt, Cố Thiên Mệnh chậm rãi siết chặt trường thương màu đen trong tay, hai mắt hắn càng lúc càng sắc bén, trên mặt dính vài giọt máu nóng hổi vừa bắn tới.

“Kiếp này lần đầu tiền trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi, ngược lại có chút làm nội tâm gợn sóng”, Cố Thiên Mệnh giống như trở lại cảnh tượng kiếp trước khi chinh chiến thiên hạ, khí thế tung hoành chậm rãi bao quanh thân thể hắn.

Phịch!

Bỗng nhiên, một sĩ tốt Bắc Việt quốc cầm trường thương, khuôn mặt dữ tợn đâm về phía Cố Thiên Mệnh.

Cố Thiên Mệnh lập tức phản ứng lại, thân hình nghiêng nhẹ thoát khỏi trường thương của sĩ tốt Bắc Việt quốc, sau đó tay phải đột nhiên dùng sức vùng trường thương màu đen.

Phốc một tiếng, trường thương màu đen của Cố Thiên Mệnh đâm xuyên qua ngực sĩ tốt Bắc Việt quốc. Trong nháy mắt, tên sĩ tốt kia trợn trừng mắt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn ngã xuống tên mặt đất cát vàng.

Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm hai mắt của tên sĩ tốt Bắc Việt quốc, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Từ hôm nay trở đi, để cho tướng uy của Cố gia ta, thiêu đốt đến chín tầng mây một lần nữa”.

Lập tức, Cố Thiên Mệnh liền cưỡi chiến mã, cầm trường thương xông vào trong sa trường huyết chiến cuồn cuộn.

Từng thi thể trải rộng trên cát dài, từng vệt máu nóng bắn tung tóe trên không khung. Mơ hồ, Cố Thiên Mệnh ngửi thấy một mùi máu tươi cực kỳ quen thuộc khiến máu trong người hắn cuộn trào.

Trên chiến trường, cũng không có thời gian để Cố Thiên Mệnh suy nghĩ nhiều.

Một đám năm ba người của Bắc Việt quốc giết tới, làm cho một tướng sĩ quân doanh Xích Phong cảm thấy không ổn, muốn tới hỗ trợ Cố Thiên Mệnh.

Nhưng không đợi chúng tướng sĩ quân doanh Xích Phong kịp xông tới, Cố Thiên Mệnh đã nhấc trường thương màu đen trong tay lên.

Phập!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK